“Hả, sao em lại biết cô muốn...” Cô giáo cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện những người khác đều đang im lặng làm bài, vội vàng hạ giọng nói: “Nhưng cô đã hẹn với cậu ấy rồi.”
Sở Thiên Lê: “Bạn cô sẽ gọi cô, cô đừng tự uống.”
Cô giáo ngạc nhiên: “Không phải chứ, lại...”
Cách đó không xa, Hạ Thời Sâm cúi đầu nhìn đề bài, che miệng ho khan hai tiếng, làm gián đoạn buổi bói toán khó hiểu này.
Cô giáo nghe thấy tiếng ho mới hoàn hồn lại, lập tức ngừng nói chuyện với Sở Thiên Lê, gõ lên bàn nhắc nhở: “Được rồi, không uống rượu, em mau làm bài đi.”
Sở Thiên Lê bất mãn chặc lưỡi, tưởng rằng cô giáo đã quên rồi.
Sở Thiên Lê lén nhìn sang một bên.
Đàm Mộ Tinh hiểu được ánh mắt của cô, im lặng tiết lộ đáp án.
Sở Thiên Lê hài lòng chép lại.
Đàm Mộ Tinh co giật lông mày, thấp giọng hỏi: “Tại sao cậu đi học ngủ trong giờ nhưng lại nhất quyết phải chép bài tập?”
Đàm Mộ Tinh không thể hiểu được tâm lý của Sở Thiên Lê, nói cô là học sinh giỏi cũng không đúng, suốt ngày cô chỉ ăn với ngủ, nói cô là học sinh kém cũng không đúng, dù cô bận thế nào cũng nhất quyết phải chép bài tập.
Sở Thiên Lê vùi đầu chép lại: “Không làm được là vấn đề năng lực, còn có chép hay không là do thái độ của mỗi người.
Tớ có thể chịu trách nhiệm về mạng sống của mình, nhưng không thể gây phiền toái cho giáo viên, nên tất nhiên phải chép thôi.”
Nếu giáo viên không nhận được bài tập về nhà thì sẽ ảnh hưởng đến công việc, dẫn đến một loạt khó khăn trong tương lai.
Là một nhà chiêm tinh, tất nhiên cô phải chọn giải pháp tốt nhất rồi, cuối cùng quyết định dùng cách chép bài này.
Đàm Mộ Tinh nghe xong nội tâm c.h.ế.t lặng, không biết nên nhận xét bạn cùng bàn là người nhạy cảm hay là kẻ ngu dốt nữa.
Trong giờ nghỉ, Sở Thiên Lê tràn đầy sinh lực, bắt đầu bày biện quầy hàng làm việc.
Trước bàn của cô có rất nhiều người, có người xếp hàng xem bói, có người đến để góp vui.
Đàm Mộ Tinh ngồi bên cạnh Sở Thiên Lê ghi âm, còn Khâu Tình Không thì đứng sang một bên sơ tán, lớn tiếng nói: “Các bạn chưa hẹn trước mong đừng đứng đây nghe nữa.
Xin hãy tôn trọng quyền riêng tư của người khác một chút, đừng tụ tập ở đây...”
“Tôi tò mò một chút cũng không được sao?”
“Nếu cậu tò mò về tử vi thì về nhà đặt lịch nhé.” Khâu Tình Không giải thích: “Cậu nghe nội dung bói toán của người khác, khách hàng của chúng tớ cũng sẽ cảm thấy không vui, trong đó có rất nhiều vấn đề riêng tư.”
Có người muốn xem Sở Thiên Lê bói toán, nhưng bị Khâu Tình Không xua tay xua sơ tán, liền thất vọng nhìn chung quanh.
Một lúc sau, Đàm Mộ Tinh lấy hộp may ra, khâu dây và vải nhung tím sậm vào rèm, đứng dậy treo rèm hai bên để ngăn cản ánh mắt tò mò của mọi người.
Chỗ ngồi của hai người vốn ở phía sau, nên trước khi vào lớp chỉ cần tháo rèm ra là trở lại như ban đầu.
Thấy không nhìn trộm được nữa, những người khác đành phải tức giận bỏ đi.
Sở Thiên Lê đang làm nghề bói toán, cô nhìn bạn nữ cùng lớp trước mặt, thân thiện nói: “Cậu chọn bói toán chiêm tinh phải không?”
Bạn nữ: “Đúng vậy, nghe nói cái này có thể cho ra thông tin chính xác, có thể giải đáp mọi vấn đề hả?”
Sở Thiên Lê gật đầu: “Đúng vậy, chiêm tinh xúc xắc và tarot tiết lộ vận mệnh ngắn hạn, nhưng bói toán có thể trả lời những vấn đề sâu xa hơn.”