Sở Thiên Lê lẩm bẩm: “Nếu ai thích chiêm tinh tớ mới nói chuyện thì tớ cũng chẳng cần phải đấu tranh với các nhà chiêm tinh khác làm gì.”
Nếu có người nói chiêm tinh là mê tín, Sở Thiên Lê nhất định sẽ bác bỏ ngay lập tức, nhưng cô sẽ không ép buộc những người khác thích chiêm tinh.
Sở Thiên Lê không hiểu được tâm trạng sợ hãi của Đàm Mộ Tinh, giải thích: “Hơn nữa từ góc độ đồng bộ, việc bạn tớ không có hứng thú với huyền học cũng là chuyện bình thường mà.”
Khâu Tình Không: “Góc độ đồng bộ?”
“Đúng vậy, một là có rất nhiều thuộc tính giống nhau, có rất nhiều chủ đề chung, gặp mặt là có thể trò chuyện, ví dụ như tớ và cậu bây giờ vậy.” Sở Thiên Lê nhìn về phía Khâu Tình Không ở đối diện, sau đó quay lại nhìn Đàm Mộ Tinh, nghiêm túc nói: “Còn có một loại khác chính là tử vi hoàn toàn trái ngược cũng rất hợp nhau.”
“Con người trong tiềm thức sẽ hoàn thiện bản thân và bù đắp những khuyết điểm hoặc những phần còn thiếu của mình.
Họ dễ bị thu hút bởi những người hoàn toàn trái ngược nhau, dẫn đến mối quan hệ dần trở nên ổn định”.
Sở Thiên Lê vỗ vỗ Đàm Mộ Tinh, bất cẩn nói: “Bởi vì tớ quá đam mê chiêm tinh thôi, cậu không có hứng thú là chuyện bình thường mà!” Cô đã sớm biết cậu không mấy hứng thú rồi, gần đây thấy cậu chịu hợp tác như vậy còn đang cảm thấy kinh ngạc.
Đàm Mộ Tinh không ngờ cô sẽ nói như vậy, vốn dĩ nội tâm rất hoảng sợ, còn bây giờ thì choáng luôn rồi.
Bên cửa sổ, mái tóc dài của Sở Thiên Lê đung đưa trong ánh sáng mờ ảo, vẻ mặt vẫn thản nhiên bình tĩnh như không hề để tâm.
Khi nhắc đến chiêm tinh, đôi mắt của cô luôn sáng lên, muốn diễn đạt hùng hồn cho mọi người nghe, có thể nói cô là người có tinh thần cao và tràn đầy năng lượng.
Cô thực sự rất thích các chiêm tinh.
Nhưng bây giờ cô lại nói rằng cậu không có hứng thú với chiêm tinh cũng là điều bình thường.
Đàm Mộ Tình thường thắc mắc rằng tại sao Sở Thiên Lê lại muốn kết bạn với cậu, có thể là vì câụ mới đến, chưa quen biết ai, hoặc có thể cô cần cậu làm một số việc gì đó không đáng kể, có thể cô sẽ mất đi nhiệt tình sau một thời gian, trở nên giống các bạn khác trong lớp.
Nếu không có Sở Thiên Lê, Đàm Mộ Tinh cùng Khâu Tình Không cũng sẽ không liên lạc với nhau.
Thật ra cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi, nếu bạn cùng bàn mới quen được nhiều người hơn, tự nhiên cô sẽ trở nên lạnh lùng và xa cách với cậu.
Suy cho cùng, không có lý do gì để giao tiếp với một người không nổi bật về ngoại hình và năng lực, ngay cả cậu cũng không hề nghĩ đến việc người khác sẽ làm bạn với mình.
Ngoại trừ gia cảnh ra, cậu không có phẩm chất gì đáng giá, thậm chí còn không có giá trị sử dụng.
Đàm Mộ Tinh mặc kệ Sở Thiên Lê, đồng thời cảm thấy cô sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy có một điều gì đó mới đang len lỏi.
Đàm Mộ Tinh im lặng một lúc lâu, khó có thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này, cậu nhẹ nhàng nói: “Mặc dù bây giờ tớ không thể hoàn toàn tin tưởng chiêm tinh học, nhưng tớ tin cậu.”
“Tớ không biết các ngôi sao đánh giá trình độ chiêm tinh của cậu như thế nào, nhưng cậu nói mình là nhà chiêm tinh số một thế giới, vậy thì chắc hẳn là số một rồi.”