Đàm Mộ Tinh ngượng ngùng quay đầu nhìn Sở Thiên Lê, đỏ mặt vì giai cấp nhà mình, cúi đầu yếu ớt nói: “Xin lỗi cậu.”
Là cậu đã phản bội nhân dân.
Chỉ có thể xin lỗi những người theo chủ nghĩa Mác.
Sở Thiên Lê: “...” Không ngờ một kẻ mắt to lông mày rậm như cậu cũng sẽ phản cách mạng!
Là một nhà chiêm tinh thiếu kinh nghiệm, Sở Thiên Lê bị Khâu Tình Không và Đàm Mộ Tinh tác động sâu sắc, giờ đây cô đã không còn gánh nặng tâm lý nữa, đã có thể không thẹn với lòng thu phí của các bạn học.
Cô sâu sắc cảm nhận được rằng phải cấp thiết thu hẹp lại khoảng cách giàu nghèo, phải đóng góp chút sức lực để giảm hệ số cơ hàn trong nước.
Công việc kinh doanh chiêm tinh của Sở Thiên Lê chính thức được mở tại trường học với sự giúp đỡ của Đàm Mộ Tinh và Khâu Tình Không.
Tất nhiên, Khâu Tình Không sẽ không đi khắp nơi tuyên truyền, cô ấy biết rất rõ về các chiến lược quảng cáo, còn nói rằng các đại sư khác đều tỏ ra thần thần bí bí, bắt người khác cung kính nâng kiệu, sau đó mới hoành tráng xuất hiện.
Sở Thiên Lê nghi hoặc hỏi: “Nâng kiệu?”
Khâu Tình Không hưng phấn nói: “Đúng vậy, tớ chính là học sinh chiêm tinh, chúng ta sẽ giúp những người chung quanh bói đơn giản trước.
Đương nhiên, hiện tại tớ căn bản không biết gì, thật ra là lén lút đi tìm thầy bói hộ, đợi đến khi bọn họ tin rằng chiêm tinh học có ích, tớ sẽ nói những vấn đề khó thì tớ không giải quyết được, chỉ có thể mời thầy của tớ ra ngoài, nhưng cô ấy sẽ tính một ít phí...”
Sở Thiên Lê nghe xong mới ý thức được người bình thường không mấy dễ tiếp thu huyền học, đầu tiên Khâu Tình Không ra trận sau đó thu phí, đây chính là kế hoạch lâu dài để bắt được cá lớn, cũng sẽ không gây phản cảm.
Nếu như Khâu Tình Không phát quảng cáo khắp nơi, người khác sẽ chỉ chống lại Sở Thiên Lê, vội vã cũng không được gì, được vào tay mới là tốt nhất.
Sở Thiên Lê có thể giảm bớt những lời giải thích và rắc rối không cần thiết bằng cách đi theo con đường của một nhà chiêm tinh thần bí.
Khâu Tình Không nói: “Cưỡng ép quá sẽ bị ông trời trừng phạt.
Mấu chốt là tiếp thị, nhân cách rất quan trọng!”
Sở Thiên Lê trong lòng tràn đầy khâm phục, không khỏi cảm thán: “Cậu thật thông minh.”
Vẻ mặt Đàm Mộ Tinh kỳ quái: “Sao lúc nào cậu cũng có cảm giác giống như giới giải trí vậy?”
Là học trò, nhưng Khâu Tình Không còn có nhiều đạo cụ bói toán hơn cả Sở Thiên Lê, không chỉ trải một tấm vải nhung màu tím sậm lên bàn mà còn đặt pha lê và các đồ vật khác lên, nếu không phải bị nhà trường cấm, có lẽ cô ấy còn thắp cả hương.
Gần đây, trong thời gian rảnh rỗi, cô ấy đều tìm hiểu về các loại công cụ này.
Đàm Mộ Tinh nhìn các loại dụng cụ bói toán, khiêm tốn hỏi: “Bói toán cần nhiều thứ như vậy sao?”
Sở Thiên Lê: “Không, dùng lời của thầy giáo trong thôn chúng tớ thì là, học sinh dốt đồ dùng học tập nhiều.”
Mặc dù Khâu Tình Không không biết gì về chiêm tinh nhưng cô ấy lại có khá nhiều đạo cụ.
Đàm Mộ Tinh: “Tớ còn tưởng rằng đó là tiêu chuẩn.”
Sở Thiên Lê thở dài: “Đó là lý do tại sao có nhiều người bị thu thuế IQ từ những lá bài tarot đắt tiền như vậy đó.”
Khâu Tình Không không hài lòng tiết lộ sự thật: “Cô giáo ơi, lá bài tarot chưa mở trên bàn của cậu cũng vừa được lấy ra đấy!”
Khâu Tình Không vẫn luôn chú ý tới bộ tarot sáng nay Sở Thiên Minh mới mua.
Sở Thiên Lê tủi thân lẩm bẩm: “Tớ cũng có nói là tớ sẽ không thu IQ đâu.” Đàm Mộ Tinh: “?”