Hạ Chính Hợp không thể hiểu nổi lối suy nghĩ kỳ lạ của cô con gái nhỏ, nên tò mò hỏi: “Ngôi sao còn nói gì nữa không?”
Sở Thiên Lê chậm rãi đáp, như thể đang suy ngẫm: “Ngôi sao còn nói, nếu cha khó chịu vì không thể tiêu tiền, thì có thể chuyển khoản cho con. Như vậy, cả hai chúng ta đều vui vẻ.”
Hôm nay không phải là ngày đẹp để cô đi mua sắm, nhưng vận tài lộc có vẻ khá hanh thông, biết đâu có tiền từ bên ngoài rơi vào túi.
Hạ Chính Hợp bật cười: “Hóa ra con đang chờ cha ở đây!”
Sở Thiên Lê nghiêng đầu hỏi lại: “Ngôi sao nói dối ư?”
Hạ Chính Hợp nhanh chóng phản bác: “Không không không, ngôi sao không nói dối, lát nữa cha sẽ chuyển cho con. Con cứ tự đi mua sắm là được.”
Hạ Chính Hợp nhìn mái tóc ngắn của Sở Thiên Lê, gợi nhớ đến thời kỳ dậy thì nhạy cảm của các cô gái, nên thận trọng hỏi: “Mà này, con thích tóc ngắn thật à?”
Sở Thiên Lê có vẻ ngoài đứng đắn, nhưng tóc lại rối bù như vừa bị chó gặm. Hạ Chính Hợp không tiện thẳng thắn chỉ ra, đành nhẹ nhàng bàn về vấn đề thẩm mỹ để biết suy nghĩ của con.
Sở Thiên Lê bất giác sờ đầu, rồi thật thà nói: “Ô, không phải đâu, là vì con thường quét dọn nhà, tóc dài rụng khắp nơi thì khó dọn.”
“Nhà chúng ta có người quét rác mà, đúng không? Vậy con có thể nuôi tóc dài, cũng không cần lo lắng về việc tóc rơi dưới đất.” Nói đến đây, đôi mắt của cô sáng lên.
Sự lười biếng đã không thể đánh bại lòng yêu cái đẹp; nếu có người khác quét dọn, thì chẳng có lý do gì để cô phải làm khổ mình.
Hạ Chính Hợp nghe xong lý do ngây thơ của con gái mà vừa buồn cười vừa xót xa: “Đúng vậy, trong nhà có người quét tóc, còn có người có thể cắt tóc cho con. Con muốn để tóc dài hay tóc ngắn đều không thành vấn đề.”
Sở Thiên Lê hài lòng khoe khoang, khiến Hạ Chính Hợp càng thấy buồn cười hơn. Ông vốn lo lắng cô sẽ e ngại mọi thứ, nhưng giờ đây lại thấy con gái khá thoải mái, suốt quãng đường đều ung dung tự tại, đôi khi còn thể hiện sự trẻ con.
Hạ Chính Hợp hiền hòa dẫn cô đến cửa: “Được rồi, từ nay về sau đây sẽ là nhà của con.”
Sở Thiên Lê theo sau ông bước vào đình viện, lạc quan nói: “Phong thủy không tệ.”
“Ồ, con còn hiểu biết về phong thủy à!?” Hạ Chính Hợp ngạc nhiên.
“Cũng hiểu sơ sơ ạ.” Sở Thiên Lê bổ sung: “Ông nội con chơi bộ môn này.”
Hạ Chính Hợp chợt sững lại, nhận ra “ông nội” mà cô nhắc đến chắc hẳn là ông nội của Hạ Thời Sâm. Đối phương nuôi nấng cô đến khi trưởng thành và từng là thầy phong thủy trong thôn, đã qua đời từ lâu.
Khi bước vào nhà, Sở Thiên Lê lập tức đối diện với Dư Tân, người mẹ kích động ra mặt. Dư Tân nhìn con gái ruột mà chưa từng gặp, tình thương của người mẹ đã phá vỡ mọi khoảng cách.
Đôi mắt bà lập tức đỏ ửng, lệ nóng trào ra, khàn giọng nói: “Con gái của mẹ, con chịu khổ rồi…”
Sở Thiên Lê bất ngờ bị mẹ ruột ôm chặt, giống như một con gấu bông không thể phản kháng, suýt nữa bị siết đến ngạt thở.
Cô cảm nhận áo mình bị nước mắt thấm ướt, bất đắc dĩ ôm lại Dư Tân, bình thản nói: “Thực ra không đâu ạ, không khổ không sướng, chỉ là bình thường thôi.” Ý cô muốn nói rằng ở nông thôn cũng ổn áp lắm chứ không thảm hại như mọi người nghĩ.