“Vậy thì có khả năng tớ sẽ dựa vào chiêm tinh để chiếm lấy tài phú và địa vị kinh người, nhưng cũng sẽ mất đi bản thân trong sự khen ngợi của các tín đồ, sau đó sẽ lầm tưởng rằng bản thân là thần chân chính, và sẽ có kết cục bi thảm vạn kiếp bất phục?” Sở Thiên Lê chớp mắt, thử thăm dò nói: “Tương tự với việc thủ lĩnh của tín đồ tà giáo bị tiêu diệt ấy.”
Đàm Mộ Tinh: “...”
Hình như cái này cũng rất hợp lý, đúng thật là cô giỏi tẩy não, lại tụ tập trong giờ nghỉ trưa của các bạn học, nên chắc hẳn sẽ có khả năng kích động ở trên một mức độ nhất định.
Vẻ mặt của Đàm Mộ Tinh rất vi diệu, cậu cũng tán thành gật đầu: “Xin hãy kiên trì học tập chủ nghĩa Mác, nhất định đừng rút bỏ hoàn toàn cơ chế tự bảo vệ của cậu.”
Cậu cũng không hy vọng cô tuyên truyền mê tín mà bị bắt rồi rơi vào kết cục vô cùng tệ hại.
Lúc tan học, bởi vì Sở Thiên Lê vẫn chưa có điện thoại di động cho nên Đàm Mộ Tinh đã viết số điện thoại cho cô, để cuối tuần cô có cơ hội lại thêm sau.
Cổng trường học, Hạ Thời Sâm ngồi vào trong xe taxi, cậu ấy lạnh lùng nhìn Sở Thiên Lê tạm biệt Đàm Mộ Tinh, hoàn toàn không hiểu nổi tình bạn đột nhiên xuất hiện giữa hai bên, ngón tay đặt bên cửa xe không kiên nhẫn mà gõ theo tiết tấu.
Gia thế của Đàm Mộ Tinh rất giàu có, nhưng bản thân cậu không đủ năng lực, bề ngoài cũng không chiếm ưu thế, thích nhất là may quần áo cho búp bê, quả thật là không có dính dáng gì đến cái từ tinh anh.
Tính cách của cậu chính là ngậm bồ hòn làm ngọt, thường xuyên bị đám người Vương Tranh cười nhạo, chẳng lẽ Sở Thiên Lê cho rằng cậu dễ khống chế?
Ở góc nhìn của Hạ Thời Sâm, hành vi của Sở Thiên Lê đều có ý đồ sâu xa, có lẽ cô muốn dùng biểu tượng ngu xuẩn để lừa dối bản thân, chỉ đợi đến lúc quan trọng rồi cho một chiêu trí mạng, giống như sự tương phản cực lớn lúc giải đề vào buổi chiều.
Tính tình Hạ Thời Sâm đa nghi, cậu ấy không tin Sở Thiên Lê không có địch ý với mình, tất nhiên trong lòng cũng điên cuồng dự đoán được phán đoán của cô, tạo ra hết màn kịch này đến màn kịch khác trong cuộc tranh đấu giữa các gia đình quyền thế.
Sở Thiên Lê chui vào trong xe vẫy tay với Đàm Mộ Tinh, đợi đến khi xe chạy cô mới phát hiện sắc mặt âm trầm của Hạ Thời Sâm, cô nghi ngờ nói: “Vết thương của anh vẫn còn đau à?”
Vết thương trên mặt Hạ Thời Sâm vẫn còn chưa khỏi, hôm nay lúc đi học cũng đã cố che lại rồi nhưng vẫn được mọi người xung quanh ân cần hỏi han.
Hạ Thời Sâm lười giả tình giả nghĩa với cô, chỉ đáp qua loa lấy lệ: “Không đau.”
Sở Thiên Lê: “Vậy tại sao anh lại bày ra gương mặt nhăn nhó như vậy?”
Hạ Thời Sâm lườm cô một cái, cậu ấy cảm thấy đối phương không biết nhìn sắc mặt của người khác nên giễu cợt nói: “Mỗi lần anh nhìn thấy em thì tâm trạng sẽ không tốt, được chưa?”
Hạ Thời Sâm nói rất tuyệt tình, ở trước mặt ba mẹ thì anh em bọn họ hòa thuận, nhưng lúc mới gặp đã có một sự kiện bùng nổ.
Sở Thiên Lê tính tình tốt thương lượng nói: “Được thì được, nhưng em cũng không có cách nào khác, hay là em nói với ba mẹ để chuyển ra ngoài ở?”
Cô cũng không quan tâm tới chuyện cậu ấy phản cảm, chỉ cho là nam chính bài xích nữ phụ, có khả năng là muốn giữ trinh cho nữ chính đi.
Hạ Thời Sâm nhìn gương mặt ngây thơ của cô: “?” Em còn muốn đuổi anh ra khỏi nhà?