Sở Thiên Lê cạn lời, bĩu môi. May mà quá trình dạy dỗ không kéo dài quá lâu. Người xung quanh kịp thời giải vây: “Đi ăn không, Thời Sâm?”
Do trong lớp còn có những người khác, Hạ Thời Sâm quyết định không dạy dỗ tiếp, sẽ bàn về chuyện này sau. Sở Thiên Lê nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, một tay chống đầu, không khỏi lẩm bẩm: “Chòm sao Ma Kết phiền phức thật, vừa nặng nề vừa thiếu sức sống, lòng theo đuổi sự nghiệp còn mạnh nữa... Rõ ràng Hạ Thời Sâm tự thân vận động tiến lên là được, mà cứ phải kéo mình theo làm gì!”
Đàm Mộ Tinh hiếu kỳ hỏi: “Chòm sao Ma Kết? Hạ Thời Sâm là chòm Ma Kết hả?”
Sở Thiên Lê gật đầu: “Không phải chòm sao Thái Dương nhưng có vài ngôi sao rơi vào Ma Kết, nên thuộc tính Ma Kết của anh ấy rất mạnh.”
Đàm Mộ Tinh tò mò: “Vài ngôi sao?”
“Đang nói đến bản đồ sao.” Sở Thiên Lê quen thói hỏi: “Cậu tiết lộ thử ngày tháng năm và nơi sinh của mình đi?”
Đàm Mộ Tinh chớp mắt, hơi mơ màng. Cậu không giỏi từ chối, nên ngoan ngoãn khai thông tin cá nhân. Sở Thiên Lê sắp xếp bản đồ giản lược trong đầu. Đột nhiên, mặt cô chợt ngơ ra, rồi tìm giấy vẽ ra vẽ tính toán, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Cậu là một nhân vật tầm cỡ đấy, giống Hạ Thời Sâm!”
Hạ Thời Sâm là nam chính tiểu thuyết, bản đồ sao của cậu ta khá độc đáo, vừa nhìn đã biết không phải bình thường. Nhưng bản đồ sao của Đàm Mộ Tinh cũng không hề thua kém.
Ngoại hình của Đàm Mộ Tinh giống một chú gấu trắng to lớn, ngây thơ và chất phác. Cậu hoảng loạn, vội vã xua tay: “Không thể nào! Mình kém xa cậu ấy mà!”
Hạ Thời Sâm nổi bật về mọi mặt, trong khi Đàm Mộ Tinh thì đến nhân duyên cũng không tốt. Không thể nào đánh đồng hai người.
“Nhiều tướng vị tốt đẹp quá cũng sẽ khiến con người trở nên mềm yếu. Cậu chỉ tạm thời chưa khai quật được sức mạnh thôi.” Sở Thiên Lê thong dong nói: “Đây là một đề xuất nhỏ từ nhà chiêm tinh học mình. Tự tin chính là bước đầu tiên trong quá trình trưởng thành của cậu.”
Bản đồ sao của Đàm Mộ Tinh ít hình khắc, nhưng điều đó không có nghĩa là cuộc sống của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió. Điều kiện quá ưu ái dễ khiến người ta sa vào, trong khi những bước đột phá quan trọng thường nằm trong nghịch cảnh, khổ đau sẽ kích hoạt sức mạnh vô hạn.
Sở Thiên Lê nói với thái độ trịnh trọng lạ thường, khác hẳn với sự cà lơ phất phơ hồi sáng, khiến Đàm Mộ Tinh hết sức ngạc nhiên. Cậu đang định biện bạch tiếp thì lại nhớ lời cô nói về việc phải tự tin, đành nhỏ giọng: “Vậy mượn lời tốt lành của cậu.”
Sở Thiên Lê hài lòng đáp: “Đúng vậy, đi ăn nhé?”
Đàm Mộ Tinh ngơ ngác: “Hở? Cùng mình ư? Cậu không đi làm quen thêm bạn mới sao?”
Sở Thiên Lê thản nhiên đứng dậy: “Ngôi sao nói biết đâu hai ta có thể làm bạn.”
Tâm trạng Đàm Mộ Tinh rất vi diệu. Cậu yếu ớt hỏi lại: “Vậy nên cậu nghe ngôi sao nói hết ư?”
Hình như cậu đã hiểu được lối tư duy của Sở Thiên Lê. Cô luôn lựa chọn theo ngôi sao, tìm đến mình cũng là vì ngôi sao.
Sở Thiên Lê nghiêng đầu liếc cậu: “Tự tin chút, ngôi sao chỉ dẫn hướng cho người ta, nói cho mình rằng làm bạn với ai thì hợp. Nhưng thực tế, để ở chung phải có mối quan hệ gắn bó giữa đôi bên.”
“Ngôi sao có thể trợ giúp người ta, nhưng con người phải tự mình nỗ lực, bằng không ngôi sao nói gì cũng vô ích.”