Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 100




Sở Thiên Lê không khỏi thầm lẩm bẩm: "Đúng là như vậy, nhưng thực sự mười bảy năm đối với mình mà nói cũng lãi rồi..."

Hạ Thời Sâm không nghe được suy nghĩ linh tinh của cô, cậu ấy liền cúi đầu dùng điện thoại viết hợp đồng, nhanh chóng đưa cho Sở Thiên Lê, giọng điệu làm ăn nói: "Em xem còn muốn bổ sung gì không?"

Sở Thiên Lê nhìn bản hợp đồng chi tiết, sợ hãi than nói: "Mặc dù sớm biết anh là loại người này, nhưng mới đó đã quyết định dứt khoát như vậy, anh không biết sau này mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền đúng không?"

"Không thành vấn đề." Hạ Thời Sâm mím môi nói: "Thứ hiện tại anh mua chính là tự do của anh."

Hạ Thời Sâm nghĩ không ra biện pháp nào để tự cứu mình, nếu yên tâm bước tiếp, cậu ấy sẽ phải trả giá cho vết nhơ bẩm sinh.

Sở Thiên Lê nói không sai.

Hiện tại cậu ấy đang rất thống khổ, cần một giải pháp để cân bằng.

Sau khi hai người kiểm tra hợp đồng, Hạ Thời Sâm bắt đầu chuyển khoản.

Hạ Thời Sâm: "Đây là thu nhập hiện tại của anh, số tiền còn lại dùng để duy trì tài khoản, không thể chuyển hết cho em luôn được."

"Anh cứ tùy hoàn cảnh mà chuyển." Sở Thiên Lê hào phóng xua tay, vui mừng nhìn số dư tài khoản: "Thật tốt quá, có máy in tiền ở đây rồi!" Hạ Thời Sâm: "?"

Hạ Thời Sâm luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Sở Thiên Lê lại nói rõ ràng sẽ giải quyết triệt để bằng tiền, cậu ấy thật sự không phát hiện ra điều bất ổn.

Thành thật mà nói, bây giờ cậu ấy cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nỗi lo lắng nhiều ngày qua đã không cánh mà bay.

Hạ Thời Sâm đứng dậy, cậu ấy cảm thấy được thả lỏng, thúc giúc nói: "Được rồi, hiện tại vấn đề đã được giải quyết, em nên trở về phòng đi." Sở Thiên Lê: "Không về đó."

Hạ Thời Sâm mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Không phải anh đã chuyển tiền cho em rồi sao?"

Sở Thiên Lê thản nhiên gật đầu "Đúng vậy, nhưng em có nói là nhận tiền xong sẽ về phòng đâu."

Hạ Thời Sâm: "?"

Sở Thiên Lê: "Anh trai, em ở đây để quan sát thiên văn, không phải để cản trở anh.

Đêm nay có hiện tượng thiên văn."

Hạ Thời Sâm: "???"

Hạ Thời Sâm thấy cô vẫn không di chuyển, cuối cùng không nhịn được gào lên: "Về phòng đi! Ba giờ sáng rồi đấy!!"

Sở Thiên Lê cất điện thoại, nghiêm túc ngước đầu nhìn lên bầu trời, khuyên nhủ: "Đừng thúc giục, đừng thúc giục, chưa đầy hai phút nữa là đến rồi..." Hạ Thời Sâm thấy cô bướng bỉnh như vậy, đành phải đứng sang một bên, sốt ruột nhìn cùng cô.

Hai phút sau, Hạ Thời Sâm nhìn bầu trời không có thêm ngôi sao nào mới, không nói nên lời: "Vậy hiện tượng thiên văn của em đâu?"

Màn đêm vẫn như thường, không có chút biến hóa nào.

Sở Thiên Lê cũng thất vọng, bất mãn chậc lưỡi phàn nàn: "Sao ở trong thành phố các anh không tốt! Không sáng bằng sao trong thôn của em!" Cô ở trong thôn còn có thể ngắm sao bằng mắt thường, bây giờ trở về thành phố nhìn cái gì cũng không thấy.

Hạ Thời Sâm: "..." Chẳng lẽ cậu ấy còn phải thay các ngôi sao trong thành phố xin lỗi cô?

Hai người cùng nhau ngắm sao vào lúc nửa đêm tĩnh mịch, nhưng đành trở về mà không thu hoạch được gì.

Hạ Thời Sâm một lần nữa xách vali lên tầng hai, đứng trước cửa phòng ngủ, cậu ấy đột nhiên lạnh lùng nói: "Đúng rồi, anh có một thắc mắc?" Sở Thiên Lê cảnh giác nói: "Chuyện gì? Không phải anh giao tiền xong thì muốn đổi ý đó chứ?"

"... Không phải." Hạ Thời Sâm chần chừ nói: "Sao em lại nói anh sẽ một mình phụng dưỡng ba mẹ?"

Sở Thiên Lê sững sờ.

Tâm tư Hạ Thời Sâm nhạy bén, hỏi: "Em sẽ làm gì thế?"

Sự nhạy cảm của Hạ Thời Sâm đã được giảm xuống, trí thông minh của cậu ấy bắt đầu tăng lên và ngay lập tức nhận ra có điều gì không ổn.

Sở Thiên Lê uể oải nói: "Đương nhiên em sẽ ngồi ăn và chờ c.h.ế.t thôi, người lười biếng như em không gây phiền phức cho ba mẹ là tốt lắm rồi, sao có thể phụng dưỡng họ được!"

Hạ Thời Sâm: "..."