Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi

Chương 23: Xấu Hổ






Mới mở cửa đã thấy giọng nói của Hoàng Lan Phương cất cao lên.
“Mày còn biết đường về à? Bà nội và chú của mày lâu lâu mới đến đây thăm, vậy mà mày không ở nhà nói chuyện với họ mà còn đi ra ngoài.” Hoàng Lan Phương vừa nói vừa cầm một cánh tay của Tống Hinh Nghiên, tức giận “bốp” một cái thật to, mới nghe thôi cũng đã thấy đau rồi.
“Con đi gặp bạn.” Tống Hinh Nghiên che lại chỗ bị đánh đau, nhỏ giọng trả lời.
“Thím ơi, lúc nãy con thấy một người đàn ông lái xe BMW chở chị họ về đấy.” Em họ của Tống Hinh Nghiên là Tống Trí Nhã mách lẻo, cô ta xuống tầng đi mua đồ không ngờ chị họ lại ngồi siêu xe về nhà.
BMW ở trong mắt họ thì chỉ có kẻ có tiền mới đi được thôi, nghe Tống Trí Nhã nói xong, toàn bộ người trong phòng khách đều nhìn về phía Tống Hinh Nghiên, có lẽ con nhóc này lại bám vào đứa nhà giàu nào?
“Mày lại có bạn trai?” Sắc mặt của Hoàng Lan Phương giãn ra một chút: “Đối phương là ai? Gia cảnh thế nào?”
Tống Hinh Nghiên lắc đầu: “Không phải là bạn trai, chỉ là một người bạn mà thôi.”
“Vừa hay Hinh Hinh chưa có bạn trai, thím giới thiệu cho con một người không những nhân phẩm tốt mà còn rất có tiền.

Nhà cậu ta mở một cái siêu thị, à không, một thời gian nữa sẽ mở thêm vài cái.


Con gả cho cậu ta cũng coi như là rơi vào chỗ ấm.” Lý Hương Liên nhướng mày, nhiệt tình nói.
Hoàng Lan Phương phụ họa: “Đúng đúng đúng, mẹ cũng đã gặp qua người kia, nếu mày về sớm một chút thì đã gặp được cậu ta rồi.

Nhưng không sao, khoảng thời gian này cậu ta rảnh, có thể chọn ngày để gặp mặt mày.”
“Cậu ta lớn lên rất thật thà, con đi theo nó không những có thể giúp em trai của con mà con cũng có thể sống những ngày yên lành.” Bà nội Tống ngồi trên ghế nói.
Sắc mặt của Tống Hinh Nghiên trở nên tái nhợt, đôi môi hồng nhạt nói: “Bây giờ con chưa nghĩ tới việc yêu đương, gả chồng, sự nghiệp của con chỉ mới bắt đầu.”
“Hừ, sự nghiệp của mày chính là mỗi tháng cầm mấy ngàn? Mày gả cho Phạm Đào kia thì mày sẽ là bà chủ của cửa hàng siêu thị, kiếm được nhiều tiền hơn đó.” Hoàng Lan Phương khịt mũi: “Mày đừng nói là mày vẫn còn nhớ tới tên bạn trai cũ kia của mày nha!”
Trước đây khi nghe con gái nói đang yêu đương với một người bạn trai là tổng tài của tập đoàn gì đó.

Bà ta nghe xong rất vui vẻ, nghĩ tới viễn cảnh muốn gì có nấy của sau này, không ngờ cái gì cũng chưa có thì người đã chết.
“Không phải…”
Nhắc đến Nghiêm Cảnh Dương, trong lòng cô ta đau xót, cô ta không ngờ cuộc đời của hắn lại ngắn như vậy.
“Nếu đã không phải thì ngày mai đi gặp Phạm Đào cho tao, hai người nói chuyện cho tốt vào.” Hoàng Lan Phương ra lệnh!
Khuôn mặt Tống Hinh Nghiên hoàn toàn trắng bệch.

Khi nhìn thấy em họ đứng một bên cười nhạo khi người khác gặp họa, cô ta mím môi lại, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ lẫn bi thương của bản thân.
Đi siêu thị về, Đường Tô dùng tốc độ thật nhanh làm món trứng xào cà chua, bông cải xanh xào thịt bò, thêm món salad dưa chuột.
“Đồ ăn được rồi, ăn thôi.”
Cà chua xào trứng có hương vị chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon.

Thịt bò được trộn với bột bắp ăn vào mềm, nước thịt bóng loáng.
Ngay cả món salad dưa chuột kia ăn giòn giòn cũng rất vừa miệng.

Đường Tô sợ Nghiêm Cảnh Dương không ăn được cay cho nên cô chỉ thêm một chút để có hương vị, còn cố ý nghiền nát rau thơm, đâm tỏi nhuyễn ra, thêm ít dầu mè, đựng trên đĩa sứ màu trắng một phần nhỏ, nhìn vào thôi đã khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.

Đường Tô đã ăn trưa nên vẫn chưa cảm thấy đói bụng, cô xới cơm cho Nghiêm Cảnh Dương, sau đó ngồi xuống phía đối diện.
“Hay là tôi đút cho anh ăn.”
Ngón tay trỏ bên tay phải của hắn bị thương, phải băng bó mấy lớp, bây giờ hắn không thể dùng ngón trỏ được nên chỉ có thể dùng ngón tay cái và ngón tay giữa để cầm đũa.

Bàn tay nhỏ ngắn, mập mạp giờ biến thành hoa lan chỉ*.
*Tay hoa lan chỉ: tạo dáng ngón tay thành hình hoa lan.
Nhưng dễ thương đến mức không thể giải thích được.
Đôi mắt to sáng ngời của Nghiêm Cảnh Dương liếc nhìn Đường Tô một cái, lạnh lùng nói: “Không cần cô đút! Chỉ bị thương một ngón tay mà thôi, làm sao mà làm khó được tôi chứ!”
“Vâng vâng vâng, anh là chủ tịch tập đoàn Thắng Cảnh, không có gì là anh không làm được.

Cho dù bây giờ chiều cao của anh chỉ dưới một mét, anh cũng không sợ.” Đường Tô chống cằm, đôi mắt to tròn nhìn hắn vụng về gắp một miếng thịt bò lên, một giây sau bỏ miếng thịt vào trong bát.
Không cần thìa, không cần cô đút, chậc chậc, đúng là tên nhóc sĩ diện.
Cứ như thế, một người nhìn người kia vụng về gắp thức ăn, bầu không khí trên bàn ăn quỷ dị lại hòa hợp đến lạ thường.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng đêm này tròn vành vạnh, màu trắng bạc, rất rất đẹp.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Nghiêm Cảnh Dương không cẩn thận làm băng gạc dính nước.

Nhìn ngón tay ẩm ướt, hai hàng lông mày cau lại giống như có chuyện rắc rối khó xử lý.
“Lại đây!”
Đường Tô cầm hộp thuốc đi tới.
Nghiêm Cảnh Dương đứng trước cửa phòng tắm nhìn người phụ nữ dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với mình, hắn có cảm giác như cô đang gọi chó con.
“Tay của anh không cần tôi thay thuốc nữa à?”
Đường Tô quay đầu lại, tên nhóc này mặc một bộ đồ ngủ màu xanh có in hình mèo con, tóc ngắn ướt sũng, trên tay còn cầm quần áo bẩn, tự mình giặt qυầи иɦỏ, đứng yên ở đó.
“Chờ một chút.”
Đôi chân nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương chạy bạch bạch ra ngoài ban công, lấy móc áo, sau đó xấu hổ nhón mũi chân, tay nhỏ cầm gậy trúc, đưa một góc chiếc quần có in phim hoạt hình lên.

Hắn ngẩng đầu nhỏ lên, ánh mắt dừng tại thân ảnh mặc áo sơ mi màu đỏ, mặc váy ngắn, hắn nhớ đây là bộ đồng phục của đội cổ vũ!
Trong đầu không tự giác nhớ đến đôi chân thon dài của cô, trắng nõn, hình ảnh cứ đột nhiên hiện lên.
Hai tai bỗng nhiên đỏ lên.
Hừ, xấu muốn chết!
Đường Tô đưa băng gạc mà bác sĩ cho hắn ra, thấy tóc tên đó còn ướt sũng, cô đưa khăn lông cho hắn: “Tự mình lau qua đi.”
Cũng không biết có phải gần đây thời tiết nóng quá hay không, ngay cả ban đêm không khí vẫn còn oi bức không tiêu tan, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nghiêm Cảnh Dương ngồi trên sô pha, hai chân đung đưa trên ghế, hắn không được tự nhiên ngồi cạnh Đường Tô.
“Vươn tay ra.” Đường Tô nói.
Nghiêm Cảnh Dương dịch mông không tình nguyện giơ tay nhỏ ra.
Tay của tên nhóc này mềm mại, còn có cái béo của trẻ con, mu bàn tay còn có ít thịt.
Oa!
Quả thực là mềm tới mức đầu quả tim của Đường Tô run lên.

Cô kìm nén cảm xúc muốn sờ nắn, cẩn thận cởi băng gạc ra.

Miệng vết thương dính nước, da xung quanh trắng bệch, bên trong đỏ, để lộ ra chút thịt, có vẻ hơi nhiều.
Khoảng cách hai người rất gần, đôi mắt Nghiêm Cảnh Dương chăm chú nhìn, hắn không thể tưởng tượng được, ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ trước mặt này lại nhẹ nhàng thổi lên vết thương ở ngón tay của hắn.
Thổi rất nhẹ, rất nhẹ.
Khuôn mặt trắng nõn của đứa trẻ không nhịn được đỏ bừng.