Nam Nhiễm dựa người vào cửa.
"Anh đang làm gì vậy?"
Hiếm khi Nam Nhiễm tò mò thứ gì đó.
Nguyễn Mặc dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô.
Nhưng ngay sau đó, lại cúi đầu, tiếp tục viết viết vẽ vẽ lên giấy.
Nam Nhiễm đi vào trong phòng.
Nhìn thoáng qua các trang giấy toàn chữ trên mặt đất.
Nét chữ tinh tế, có lực.
Cô nhìn một lúc.
A.
Chữ quá nhiều, làm cô cảm thấy có hơi đau đầu.
Nam Nhiễm bước về phía trước.
Trực tiếp ngã xuống giường, ngủ.
Hiếm khi Nam Nhiễm không lôi kéo dạ minh châu ngủ với mình.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại.
Câu đầu tiên mà Tiểu Hắc Long nói với Nam Nhiễm chính là.
[ký chủ, ký chủ, Nguyễn Mặc đã một đêm không ngủ rồi.]
Nghe vậy Nam Nhiễm liền ngồi dậy, phát hiện anh vẫn ngồi dưới đất giống tối hôm qua.
Ngón tay thon dài, có lực viết liên tục lên giấy.
Thậm chí, sau một đêm tư thế của Nguyễn Mặc vẫn không hề thay đổi.
Nam Nhiễm nhìn Nguyễn Mặc, hai mày không nhịn được nhăn lại.
Không phải vẫn tốt sao?
Nhưng sao lại có cảm giác ánh sáng trên người anh hơi nhạt đi một chút?
Không lẽ là do quá mệt mỏi??
Nghĩ vậy.
Nam Nhiễm liền xuống giường.
Bước qua một đống giấy đặt lung tung trên đất.
Đi đến trước mặt Nguyễn Mặc.
Khom lưng, không nói một lời trực tiếp dùng kiểu bế công chúa bế anh lên.
Nguyễn Mặc sửng sốt.
Tiểu Hắc Long cũng không nhịn được.
[....ký chủ, dạ minh châu là một nam nhân cao 1m8. Thỉnh cô đừng dùng kiểu bế công chúa này có được không?]
Nhưng Nam Nhiễm mặc kệ lời của Tiểu Hắc Long.
Vẫn tiếp tục bế người đặt lên giường.
Sau đó đắp chăn lên cho anh.
Nhân tiện còn rút cây bút trong tay anh ra, ném sang chỗ khác.
"Ngủ."
Nguyễn Mặc ngẩng đầu.
Hai con người màu đen xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Nam Nhiễm.
"Rất nhanh sẽ viết xong."
Ngữ khí vô cùng lãnh đạm.
Nhưng giọng nói lại mang theo vẻ suy yếu.
Nam Nhiễm không biết hắn đang viết cái gì.
Chỉ cảm thấy ánh sáng phát ra từ người dạ minh châu càng ngày càng nhạt dần.
Chuyện này là không thể được.
Tuyệt đối không thể không phát sáng.
Vì thế Nam Nhiễm liền duỗi tay, che đi hai mắt của Nguyễn Mặc.
"Ngủ đi."
Ừ.
Ngủ một lát.
Nhất định sẽ phát sáng lại.
Lông mi cong dài ở trong lòng bàn tay Nam Nhiễm khẽ rung.
Làm lòng bàn tay cô có chút ngứa.
Đôi môi trắng bệch của Nguyễn Mặc hơi nhấp, chậm rãi nói.
"Tôi không thích người khác chạm vào người mình. Nếu cô còn muốn tôi viết tiếp thì nhanh chóng bỏ tay ra."
Nói thì nói như vậy.
Nhưng Nam Nhiễm thật sự bỏ tay ra.
Một tay chống cằm, nghiêng đầu.
Ngón tay chọc chọc vào mặt anh.
"Người khác đương nhiên không thể chạm vào. Nhưng em cũng không phải là người khác."
Lão tử là chủ nhân của ngươi.
Có thể chạm vào ngươi là chuyện vô cùng đương nhiên.
Dạ minh châu của cô, cô muốn ôm thì ôm, muốn chạm thì chạm.
Ân.
Mặt của anh lành lạnh, làn da cũng rất tốt.
Mà cô vừa dứt lời.
Nguyễn Mặc liền không nhịn được ho khan liên tục.
Ngón tay Nam Nhiễm cũng vì thế mà bất động.
Hình như dạ minh châu... càng ngày càng ảm đạm hơn rồi.
Sẽ không, sẽ không thể không phát sáng nữa chứ?
Nam Nhiễm nhanh chóng rút tay về, mở miệng.
"Được rồi, không chạm thì không chạm. Anh cứ tiếp tục đi, muốn làm gì cũng được."
Tốc độ trở mặt của Nam Nhiễm còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Tiểu Hắc Long ở một bên cảm thấy, nó cần phải nhắc nhở ký chủ một chút.
[ký chủ, chẳng lẽ cô không thấy hắn đang bị bệnh sao?]
Lúc này, Nam Nhiễm mới vỡ lẽ.
"Hắn cũng sẽ bị bệnh? Trước kia không có a."
Tiểu Hắc Long.
[a? Trước kia?]
Tất cả lực chú ý của Nam Nhiễm đều đặt hết lên người dạ minh châu.
Cô nhìn chằm chằm Nguyễn Mặc một lúc, nửa ngày sau mới mở miệng nói.
"Viên dạ minh châu độc nhất vô nhị như hắn, đừng nói chỉ đổi một thân thể khác, cho dù hắn không có thân thể, ta cũng có thể nhận ra hắn."
Tiểu Hắc Long kinh ngạc.
[a? Thì ra ký chủ cũng phát hiện?]
Vốn dĩ Tiểu Hắc Long còn định nói chuyện này với ký chủ.
Nó phát hiện linh hồn của Nguyễn Mặc giống hệt dạ minh châu ở ác vị diện khác.
Có lẽ, dạ minh châu cũng luân hồi qua các thế giới cùng với bọn họ.
Chỉ là nó còn chưa kịp nói, ký chủ đã tự mình phát hiện.