Nam Nhiễm nằm im trên giường.
Cảm giác đau đớn ở ngực từ từ biến mất.
"Nếu ta không làm chuyện tốt thì sẽ phải chết?"
Tiểu Hắc Long thấy ký chủ dùng giọng điệu này nói chuyện.
Lập tức liền nghĩ đến phong cách hành động từ trước đến nay của ký chủ.
Nhỏ giọng nói.
[ký chủ, cô ngàn lần vạn lần đừng tự tìm đường chết a. Một khi cô chết, toàn bộ dạ minh châu cô vừa đạt được đều sẽ bị xóa bỏ. Sau đó bản thân cô sẽ được đưa đến thế giới tiếp theo để tiếp tục làm nhiệm vụ.]
Nam Nhiễm nghe xong.
Chậc.
Xóa bỏ dạ minh châu.....
Hơn nữa còn phải tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.
Giữa hai mày hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Duỗi tay ra.
Đặt trên người Nguyễn Mặc vẫn còn đang bất tỉnh trên giường.
Sờ sờ vài cái.
Ân.
Lạnh lạnh.
Tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Lúc này, Tiểu Hắc Long yếu ớt nói một câu.
[ký chủ, cố lên!]
Dứt lời, Tiểu Hắc Long liền ngậm miệng.
***
Sáng sớm hôm sau.
Thời điểm Nguyễn Mặc tỉnh lại.
Liền phát hiện bản thân đang ngủ ở một căn phòng xa lạ.
Sàn nhà bằng gỗ, màn cửa màu xanh biển.
Chăn bông trắng tinh.
Mỗi một chỗ trong phòng đều toát lên vẻ hiện đại.
Đơn giản, sạch sẽ, gọn gàng.
Mí mắt Nguyễn Mặc khẽ buông.
Ký ức ngày hôm qua ùa về.
Anh nhớ anh bị một cô gái khó hiểu mang đi.
Bị đưa đến một chung cư rồi bị cô đánh bất tỉnh.
Trong phòng ngoại trừ anh ra thì không còn người nào khác.
Biểu tình lãnh đạm trên mặt vẫn không có biến hóa.
Đi ra khỏi phòng.
Vừa bước thẳng đến phòng khách.
Liền thấy cô gái ngày hôm qua bắt anh tới đây đang ngồi ăn bánh bao ngon lành.
Anh nhớ tên của cô ấy là Nam Nhiễm.
Trên người Nguyễn Mặc vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng ngày hôm qua, trải qua một đêm lăn lộn, hiện tại có vài chỗ bị nhăn.
Chỉ là một chút tì vết này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh.
"Cô có mục đích gì."
Không phải câu hỏi mà là một câu trần thuật.
Anh nói lời này với người đang bắt giữ mình một cách đúng lý hợp tình.
Nam Nhiễm cắn bánh bao, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Mặc.
"Không có mục đích gì cả, chỉ muốn mang anh về đây."
Cô thản nhiên trả lời.
Đem dạ minh châu về nhà còn phải có mục đích?
Nguyễn Mặc vừa nghe đến bốn chữ "mang anh về nhà", cảm xúc liền thay đổi.
"Tôi không có nhà."
Mỗi lần nhắc đến chữ "nhà" thì đáy lòng anh lại hiện lên cảm giác bài xích cùng ghê tởm.
Nam Nhiễm ngậm bánh bao, đồng thời lúc này màn hình lớn trên tường cũng truyền đến tin tức giải trí.
Cô đứng lên.
Một bên nhìn TV, một bên đi đến trước mặt Nguyễn Mặc.
Giơ tay.
Cạy miệng anh ra.
Từ trước đến giờ Nguyễn Mặc không có thói quen để người khác tới gần.
Nên theo bản năng, anh liền lui về sau, né tránh.
Thế nhưng.
Sức lực của bạn học Nam Nhiễm quá mạnh.
Một giây sau đã thành công đút bánh bao vào miệng của Nguyễn Mặc.
"Ăn cơm."
Nam Nhiễm nói ra hai chữ không đầu không đuôi.
Lúc này, thanh âm nãi khí của Tiểu Hắc Long lại vang lên.
[ký chủ, có phải cô nên đối xử với dạ minh châu tốt hơn một chút không?]
Dù sao nhìn hắn cũng không giống như có thể chịu được kí chủ lăn lộn.
Lăn lộn đến hỏng thì xong a.
Nam Nhiễm: "Cho hắn ăn bánh bao, còn chưa đủ tốt?"
Đang nói.
Trên TV liền phát ra tiếng hét kịch liệt.
"Nam Nhiễm, lăn ra đây xin lỗi!!"
Nghe lời này.
Nam Nhiễm liền ngẩng đầu nhìn TV.
Thì ra lúc này đang diễn ra cuộc phỏng vấn giữa một vị phóng viên và một đám fans.
Mấy chục người vây quanh vị phóng viên kia.
Camera đảo quanh một vòng.
Cảm xúc của người nào người đó đều vô cùng kích động.
Trên đầu còn đeo một băng rôn màu đỏ, viết hai chữ "xin lỗi".
Mang theo biểu ngữ.
Tập trung trước cửa công ty tổ chức chương trình "Ra mắt đi! Thiếu niên thiếu nữ".
Một fan nữ trong đó đứng ra, nhìn thẳng vào camera với vẻ mặt phẫn nộ.
"Cô ấy dám ra tay đánh fans, dám nhục mạ Hàn ca của chúng ta, loại người có vấn đề về nhân phẩm và đạo đức như thế này dựa vào cái gì mà tham gia chương trình tìm thần tượng? Có tư cách gì để đảm đương vai trò thần tượng?"
Nữ sinh này vừa dứt lời các fans còn lại đều đồng tình ủng hộ, hò hét, sức mạnh quần chúng trào dâng.
"Nam Nhiễm phải đứng ra xin lỗi, phải rời khỏi chương trình tuyển chọn!"