[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 48: Bạn học, không cần quá cao lãnh (47)




Giây tiếp theo liền ôm chầm lấy Bạc Phong.

"Được, được, anh lợi hại."

Nam Nhiễm bị nóng đến mức không còn quan tâm cái gì nữa.

Giá trị bạo lực đang báo động nháy mắt bị ánh nắng làm cho bốc hơi không còn một mảnh.

Đánh hay không đánh, có phải dạ minh châu hay không, không còn quan trọng.

Trước mắt phải mát mẻ đã rồi hãy tính.

Nam Nhiễm cứ như vậy ôm chặt Bạc Phong.

Dần dần đi vào giấc ngủ.

Gặp loại thời tiết thế này, cả người cô đều muốn tan chảy.

Phải ngủ một giấc để bù đắp tinh thần. Lần ngủ này kéo dài tới hoàng hôn.

Sau đó, Nam Nhiễm bỗng nhiên bị người khác lay tỉnh.

Mà người đánh thức cô không ai khác chính là viên dạ minh châu chói lọi kia.

Bạc Phong hờ hững mở miệng.

"Em muốn ôm anh ngủ đến sáng mai?"

Nam Nhiễm dựa đầu vào vai của anh.

Cả người èo uột giống như không có xương sống.

Hai mắt mơ màng muốn ngủ, giống như chỉ cần một giây cô liền có thể ngủ tiếp.

Bạc Phong ấn đầu cô, đem người đang dính chặt trên người mình đẩy ra.

Sau đó, mở cửa phòng Hội Học Sinh, đi ra ngoài.

Không hề quan tâm đến vị đồng chí nửa tỉnh nửa ngủ kia.

Bạc Phong ở bên ngoài đợi một lát liền thấy Nam Nhiễm đỡ cửa bước ra ngoài, lắc lắc cổ vài cái, rồi nhẹ nhàng kéo cà vạt màu đen trên áo ra.

Nhưng do động tác quá lớn nên ba nút áo trên cùng bị bung ra.

Lạch cạch, lạch cạch.

Âm thanh nút áo va chạm với mặt đất.

Tầm mắt Bạc Phong thoáng đảo qua.

Dừng lại trên chiếc áo sơ mi nhăn nhúm của Nam Nhiễm.

Lúc này, Nam Nhiễm đang dựa cả người vào lan can, bộ dáng vô cùng tùy ý.

Thật mát!

Mát mẻ quá!

Bỗng nhiên một cánh tay thon dài đưa lại gần cô.

Kéo lấy cổ áo Nam Nhiễm.

Thấy vậy, hai mày Nam Nhiễm liền nhíu lại.

Thời điểm muốn mở miệng nói chuyện.

Bạc Phong liền đem cổ áo cô kéo xuống dưới.

Dùng cà vạt xỏ qua nút thắt thấp nhất rồi kéo chặt.

Nam Nhiễm cúi đầu nhìn một cục đen tuyền khó coi trước cổ mình.

Cau mày khó chịu.

Mà Bạc Phong ở một bên nhìn một màn này sắc mặt cũng không thay đổi.

Toàn thân đều toát ra vẻ hờ hững, giống như nhất cử nhất động của anh đều là hiển nhiên.

Bạc Phong duỗi tay, giữ chặt tay Nam Nhiễm.

Dắt cô ra ngoài.

"Đi ăn cơm."

Hiếm khi anh chủ động mở miệng.

Nghe đến chữ "ăn", Nam Nhiễm liền mặt kệ cái cà vạt khó coi trước ngực.

Vừa đi vừa nói.

"Không được quên, anh phải ở trong lồng sắt."

Bạc Phong liếc nhìn cô một cái.

Thanh âm kia rõ ràng vô cùng bằng phẳng không chút phập phồng.

Nhưng lại làm anh nghe ra một ý vị thâm trường khác.

"Em xác định?"

"Bằng không?"

"Chờ đến lúc tốt nghiệp."

Bạc Phong lạnh lùng trả lời.

Đáp lại anh là cái liếc mắt từ Nam Nhiễm.

"Vào lồng sắt còn phải chọn ngày?"

"Thường ngày nếu em đọc sách nhiều một chút sẽ không hỏi vấn đề như vậy."

Anh hờ hững nói một câu rồi hai người liền im lặng, ngược ánh chiều tà mà đi.

Lúc này ở một nơi nào đó rất xa khu dạy học.

Tách, tách.

Âm thanh chụp hình của điện thoại vang lên.

Nam Đồng nắm chặt di động của mình.

Đứng trên sân thượng.

Đáy mắt toát ra nỗi oán hận cùng cực.

Đáng lẽ người đứng cạnh học trưởng Bạc Phong phải là cô ta mới đúng!!

Tất cả những thứ này đều bị Nam Nhiễm cướp đi rồi!

Bộ dáng ôn hòa ngày thường của Nam Đồng đã biến mất chỉ còn lại khuôn mặt xanh mét cùng biểu tình thề tuyệt đối không bỏ qua, trong miệng còn thì thầm một câu.

"Nam Nhiễm, mày chờ đó. Mày đoạt người yêu của tao, tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết."

Nói xong, Nam Đồng liền hừ lạnh.

Quay đầu rời đi.

Như lúc trước không tốt sao?

Nam Nhiễm vẫn là cô gái ngoan ngoãn như lúc trước không được sao?

Sao cứ một phải hai phải đi khiêu khích cô ta làm gì?

Rõ ràng đã nhân từ để nó lớn lên trong Nam gia.

Nhưng vẫn không biết đủ.

Đúng là vô liêm sỉ, không biết cảm ơn người khác.

Giống hệt bà mẹ đã chết vì khó sinh kia!