Không biết một hệ thống như nó thẹn thùng vì cái gì.
Một cơn gió nhẹ thổi qua.
Đợi đến khi Nam Nhiễm phục hồi tinh thần lại.
Sino đã biến mất từ lâu.
Xung quanh chỉ còn mỗi mình cô.
Cùng với cái nồi kia.
Mà cái khăn đen trên tay cô, đại khái do động tác ăn của Nam Nhiễm.
Khiến nó rớt ra.
Nam Nhiễm thấy vậy, giơ tay ra, thoát chiếc khăn đen xuống.
Nhìn miệng vết thương trong lòng bàn tay của mình.
Không biết tại sao, so với trước khi dùng cơm, miệng vết thương đã tốt hơn rất nhiều.
Bắt đầu có dấu hiệu khép lại.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí: [ký chủ, lực lượng của thần rừng trong cơ thể của cô đã bị ngăn lại.]
Nam Nhiễm rũ mắt, lại nhìn chằm chằm vết thương trên tay.
Môi đỏ bỗng cong lên tạo thành nụ cười khó thấy.
"Đây là tác dụng của thứ hắn cho ta uống?"
Tiểu Hắc Long: [đúng vậy, ký chủ, bên trong thứ hắn cho cô uống có trộn lẫn máu của rồng. Chính máu rồng đã ức chế lực lượng của thần rừng rậm.]
Nam Nhiễm nói thầm một câu: "Rồng?"
Sau đó, trong đầu liền hiện lên cảnh tượng lúc trước trên bãi biển.
Không biết vì cái gì, Tiểu Hắc Long lại cảm thấy, tâm tình của ký chủ nhà mình đang có xu hướng giảm xuống.
Hai tay Nam Nhiễm giao nhau, đặt sau đầu.
Cả người dựa vào gốc cây nhỏ, hai mắt từ từ nhắm lại.
Bộ dáng trông rất nhàn nhã.
Nam Nhiễm bĩu môi: "Không bằng ngươi cứ nói với ta, hắn là long đi."
Tiểu Hắc Long: [đúng! Hắn là long!]
Lúc nói đến chuyện này giọng nói của Tiểu Hắc Long vô cùng hưng phấn.
Nhưng lại thấy sắc mặt ký chủ nhà nó càng ngày càng không tốt.
Ký chủ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định?
"Hắn không phải do dạ minh châu biến thành?"
Không hiểu tại sao.
Lúc Tiểu Hắc Long nghe ký chủ nói lời này, nó cứ cảm thấy câu nói của Nam Nhiễm có chút âm dương quái khí.
Vì thế, giọng nói của nó cũng yếu đi: [... không phải.]
Nó vừa dứt lời.
Nam Nhiễm liền chuyển mình.
Cả người ghé vào mặt đất.
Im lặng, không nói một lời.
Ban đầu cô cứ tưởng hắn là một viên dạ minh châu chân chính.
Ai ngờ lại là một con rồng.
Chậc.
Dạ minh châu trong hình dáng con người thì còn tạm chấp nhận được.
Nhưng con mẹ nó lại không thể ăn thịt rồng.
Thật bực mình.
Nam Nhiễm lại trở mình một lần nữa.
Một tay đấm lên bờ đê.
Nháy mắt, bờ đê sụp xuống, tạo thành một lỗ tròn.
Đợi đến khi cô tức giận lại tiếp tục xoay người.
Thì [ầm] một tiếng.
Bờ đê cao hơn mười mét hoàn toàn sụp xuống.
Mặt đất chấn động.
Tiểu Hắc Long vừa định trấn an ký chủ một chút, nhưng nhìn một màn trước mắt, lời nói đến bên miệng lập tức nuốt trở lại.
Không phải nó không muốn nói.
Mà nó không dám nói.
Sợ bị đánh.
Ở thời điểm Nam Nhiễm đang vô cùng bực mình.
Thì bầu trời dần dần thay màu áo mới.
Hoàng hôn buông xuống.
Hải âu ở khắp nơi trên biển bay thành từng đàn, kêu lớn.
Thủy triều theo đó dâng lên.
Lúc mặt trời hoàn toàn ngả về phía Tây.
Nam Nhiễm đang nằm trên cát, hai mắt khẽ giật vài cái.
Sau đó, đứng dậy.
Ném áo khoác màu đen trên người mình sang một bên.
Hiện tại chiếc váy màu lam trên người cô cũng đã khô.
Nam Nhiễm lấy chiếc khăn tay đen cột gọn mái tóc lại.
Đưa tay phủi sạch cát dính trên người mình, rồi lắc lắc đầu.
Hừ.
Cuối cùng trời cũng đã tối.
Có lẽ do có hạn chế.
Nên tính tình của ký chủ cũng sẽ thay đổi theo thời gian.
Khi trời vừa tối ký chủ sẽ vô cùng hoạt bát hoặc là tự chạy khắp nơi hoặc sẽ bị dạ minh châu đưa đi khắp nơi.
Màn đêm hoàn toàn bao trùm không gian.
Đồng chí Nam Nhiễm sau khi ăn uống no say cuối cùng cũng nhớ tới phải tới lâu đài cứu công chúa.
Tiểu Hắc Long bắt đầu chỉ đường cho ký chủ: [ký chủ, cô cứ đi thẳng về phía trước, tới ngã rẽ, thì đi về phía tay phải, sau đó đi thêm 3 km nữa sẽ thấy được lâu đài.]
Nam Nhiễm nghe vậy, tốc độ dưới chân ngày càng nhanh hơn.
Trong chốc lát, cổng lớn của lâu đài đã hiện ra trước mắt cô.
Vừa tới gần lâu đài, Nam Nhiễm đã nghe thấy tiếng quạ kêu.
Bên trong cánh rừng chỉ có duy nhất tòa lâu đài này.
Hướng mắt ra xa cũng chỉ thấy bóng tối bao trùm.
Tòa lâu đài nhìn rất cũ, cửa sắt cũng đã bị rỉ, hình như đã rất lâu chưa có ai bước vào.