[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 152: Hôn dạ minh châu (19)




Ánh mắt Nam Nhiễm thoáng dừng trên con rắn đang bị nướng.

Sau đó, hai con ngươi mở to, không nhúc nhích.

Nam Nhiễm chậm rãi tới gần.

Kết quả cô vừa mới bước được một bước.

Đã bị Sino kéo lại.

Sino nắm chặt bàn tay bị băng thành cái màn thầu của Nam Nhiễm.

Nhịn không được nhéo nhéo hai cái.

Giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: "Dùng ốc biển của nàng đổi lấy thịt rắn."

Nam Nhiễm nghe thế.

Bước chân dừng lại.

Bĩu môi.

Con ốc nhỏ kia của cô vô cùng quý giá.

Chỉ một con rắn nhỏ nhoi sao có thể so sánh được?

Sino nhìn vẻ mặt của Nam Nhiễm.

Động tác trên tay thoáng dừng: "Không đổi?"

Ngữ điệu của hắn không chút phập phồng.

Mà đồng chí Nam Nhiễm vô cùng vô tư: "Đổi."

Dứt lời, liền thoát khỏi tay Sino.

Chạy thẳng đến chỗ thịt rắn.

Tiểu Hắc Long: [...]

Không phải đã nói ốc nhỏ là độc nhất vô nhị sao?

Thế mà chỉ cần dùng một con rắn đã đổi được rồi.

Chậc chậc chậc.

Thời điểm Tiểu Hắc Long đang bận than ngắn thở dài.

Thì ký chủ của nó đã xé thịt rắn xuống, bỏ vào miệng, ăn một cách ngon lành.

Một con rắn to như thế.

Bình thường bốn người ăn cũng còn dư.

Nhưng lúc này, chỉ thấy ký chủ dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, từng chút từng chút xử lý thịt rắn.

Không đến nửa giờ.

Thịt rắn đã bị ăn hết một nửa.

Còn Sino chỉ đứng im, nhìn Nam Nhiễm.

Tầm mắt chưa từng rời khỏi động tác ăn cơm của cô.

Hắn đã từng gặp qua không ít giao nhân.

Nhưng giao nhân có thể ăn nhiều như vậy, thì đây là lần đầu.

Dưới ánh trăng.

Dáng người Nam Nhiễm hiện ra vô cùng rõ ràng.

Dù tướng ăn hiện giờ có hơi bất nhã nhưng vẫn như cũ, không thể làm giảm bớt diện mạo tinh xảo và khuôn mặt vũ mị của cô.

Mái tóc rong biển theo chiều gió, thỉnh thoảng đung đưa, rũ xuống khuôn mặt Nam Nhiễm.

Động tác của cô cũng vì thế mà dừng lại.

Nam Nhiễm nhìn nhìn mái tóc của mình.

Cảm thấy có chút chướng mắt.

Hai con ngươi khẽ đảo xung quanh một vòng.

Cuối cùng dừng lại trên người Sino.

Nam Nhiễm vừa cầm thịt rắn được nướng chín, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Vừa bước đến trước mặt Sino.

Sau đó vô cùng tự nhiên đưa thịt rắn đến miệng hắn.

"Nếm thử đi."

Hai mày Sino hơi di chuyển.

Hắn không nghĩ nữ nhân này sẽ có được đức tính khiêm nhượng cũng như là một con giao nhân tốt.

Nhưng cái gì cũng không nói.

Chỉ khẽ mở miệng, ăn hết miếng thịt rắn kia.

Nam Nhiễm thấy hắn ăn xong.

Đôi môi đỏ mọng cong lên: "Thịt rắn là của ta, chàng ăn đồ của ta. Cho nên chàng thiếu ta."

Sino thấy cô nói Đông nói Tây.

Lại thấy cô mở miệng: "Đến đây giữ tóc cho ta."

Kết quả là.

Ở nơi sâu nhất của rừng rậm, có một cảnh như vậy.

Một nữ tử mặc một chiếc váy màu lam nhạt đang chăm chú ăn thịt rắn.

Mà phía sau nữ tử, có một nam nhân mặc hắc y, cả người toát ra hơi thở lạnh nhạt, cường đại.

Không nói một lời, đứng cạnh nữ tử.

Thỉnh thoảng giúp nữ tử vén tóc.

Hình ảnh này, trông rất đẹp mắt.

Chỉ là hình ảnh đẹp mắt này chưa duy trì được lâu.

Đã bị một thanh trường đao từ xa bay tới, hướng thẳng về phía họ cắt ngang.

Rất rõ ràng, mục tiêu của thanh trường đao chính là nam nhân mặc hắc y trước mắt.

[Cộp]

Thanh trường đao lướt qua cổ Sino, trực tiếp cắm lên cây đại thụ sau lưng hắn.

Chiếc chuông trên gù tua của trường đao rung lên, phát ra tiếng [đinh linh] [đinh ling].

Đáng lý với sát khí bất ngờ ập đến thế này, phải luôn cảnh giác.

Nhưng hai vị này... hình như không hề để ý tới tình huống phát sinh đột ngột này.

Đầu của Nam Nhiễm một chút cũng không động.

Vẫn tiếp tục ăn.

Còn Sino.

Mí mắt hơi giật giật vài cái.

Hai tay vẫn tiếp tục vén tóc giúp Nam Nhiễm.

Đến khi thấy cô ăn hết thịt rắn, chỉ còn lại phần đầu.

Hắn mới mở miệng: "Đừng ăn."

Nam Nhiễm thờ ơ.

Tiếp tục ăn.

Thấy thế, Sino thoáng dùng sức, giữ chặt tóc Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm quay đầu lại, bất mãn: "Chàng làm gì vậy?"

Sino: "Đi thôi."

"Không cần."

Nhưng lời nói cự tuyệt của Nam Nhiễm vừa dừng.

Thì cả người đã bị Sino ôm chặt.

Hắn rũ mắt, nhìn chằm chằm bàn tay dính đầy dầu mỡ của Nam Nhiễm một lát.

Rồi móc một chiếc khăn màu đen ra.

Vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, lau tay cho cô.