Nam Nhiễm liếc mắt nhìn anh.
Đây là vấn đề ngu ngốc gì thế?
Vừa nghe đã lười trả lời rồi.
Nhưng, bỗng nhiên khuôn mặt của Nam Nhiễm hiện lên vẻ nghiêm túc.
"A, thịt rắn của ta mất rồi."
Đều tại hắn thổi con ốc nhỏ kia.
Tất cả mọi chuyện đều do dạ minh châu sai.
Nên hắn phải bồi thường cho nàng.
Sino cậy từng ngón tay của cô ra.
Hai mắt hơi rũ, môi mỏng chậm rãi di chuyển.
"Thịt rắn của nàng không hề liên quan tới ta."
Nam Nhiễm vừa nghe hai mày liền nhíu lại.
"Cái vòng nguyệt quế kia là do ta giúp chàng tìm được."
Hai hàng lông mi của Sino theo câu nói của Nam Nhiễm mà run lên.
Khóe môi khẽ cong.
"Vòng nguyệt quế gì?"
Gương mặt hoàn mĩ không chút tì vết kia cứ thế hờ hững nhìn Nam Nhiễm.
Một bộ không hiểu cô đang nói cái gì.
Nam Nhiễm ngồi trên giường, trầm mặc hồi lâu.
Bản thân tự nhận đã gặp qua vô số dạ minh châu.
Nhưng cô không ngờ, có một ngày mình lại bị dạ minh châu lừa.
Nam Nhiễm trầm mặc được một lúc.
Sau đó lại nắm lấy tay Sino.
Bất quá, khác với trước đó, lần này cô dùng đến mười phần sức lực.
Dạ minh châu lừa cô, nên làm thế nào bây giờ?
Muốn đánh hắn một trận để lần sau hắn không còn dám có loại suy nghĩ này nữa.
Chỉ là...
Dù cô có dùng bao nhiêu sức kéo hắn.
Thì Sino vẫn đứng im ở đó không hề nhúc nhích một chút.
Nam Nhiễm nhìn thoáng qua cánh tay bị băng bó giống hệt cái màn thầu của mình.
Tiểu Hắc Long: [ký chủ, cô đã bị lực lượng của thần rừng phản phệ nên lực lượng của cô đang bị áp chế. Trừ phi cô có thể đem vòng nguyệt quế trả lại cho chủ nhân của nó. Nếu không lực lượng của cô sẽ mãi bị áp chế giống thế này.]
Sino cầm một cái ly bằng vàng ở trên bàn lên.
Bên trong chứa nước gì đó màu đen.
Đưa cho Nam Nhiễm.
Ngữ khí vô cùng hơ hững.
"Uống đi."
Nam Nhiễm nghe vậy, không hề do dự quay đầu sang chỗ khác, tỏ ý không uống.
Vừa thấy đã biết khó uống rồi.
Sino nhìn bộ dáng không chịu phối hợp của cô.
Môi mỏng phun ra hai chữ.
"Thịt rắn."
Quả nhiên, Nam Nhiễm lập tức quay đầu lại.
Hai mắt nhìn chằm chằm Sino.
"Hả?"
Sino đưa ly nước tới trước mặt Nam Nhiễm.
"Uống đi." . Truyện Linh Dị
Nghe được hai chữ thịt rắn.
Nam Nhiễm mới miễn cưỡng tới gần.
Tay cũng chưa chạm tới ly.
Đã trực tiếp dùng môi cắn lấy thành ly, ngẩng cổ, cứ thế uống hết.
Mà ánh mắt của Sino lúc này lại không chút dao động, đứng im nhìn từng hành động của cô gái trước mặt.
Đem nhất cử nhất động của cô ghi lại trong đầu.
Thời điểm, Nam Nhiễm vừa uống xong.
Thì Sino liền biến mất trong không trung.
Mà anh chân trước mới đi.
Thì từ bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.
[Cốc, cốc, cốc]
Theo sau là một giọng nói ôn hòa giàu từ tính vang lên.
"Nam Nhiễm tiểu thư, đêm khuya còn tới làm phiền, đã mạo muội."
Ngoài cửa.
Bart không còn mặc trang phục cho vương tử nữa.
Mà thay vào đó là một bộ quần áo thoải mái.
Trên cổ có một chiếc khăn trắng nhỏ.
Bất luận là khi nào, nhìn hắn ta cũng phong độ nhẹ nhàng như vậy.
Bart thấy bên trong không có động tĩnh gì.
Liền tiếp tục gõ cửa.
Vừa nãy, hắn ta nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện nên mới gõ cửa.
Huống hồ phòng Nam Nhiễm vẫn còn sáng đèn.
Nên không có khả năng Nam Nhiễm đã ngủ.
Lúc cánh tay hắn ta vừa mới hạ xuống.
Thì cửa phòng cũng đồng thời mở ra.
Nam Nhiễm dựa người vào khung cửa.
Không hề kiên nhẫn, nói: "Có việc?"
Bart sửng sốt.
Đại khái là không ngờ tới bản thân sẽ bị Nam Nhiễm ghét bỏ.
Tuy vậy, nụ cười trên mặt vẫn không hề nhạt đi: "Nam Nhiễm tiểu thư, vừa rồi nàng có nghe thấy tiếng động truyền đến từ rừng rậm không?"
"Tiếng động gì?"
"Mặt đất chấn động, quạ đen hoảng loạn, thần thụ khô héo, vòng nguyệt quế của thần rừng đã bị người không nên động vào trộm mất."
Nam Nhiễm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Bart: " Liên quan gì đến ta?"
Vốn dĩ Bart đang rất nghiêm túc kể chuyện lại bị câu nói này của Nam Nhiễm làm cho ngây ngẩn.
"Nam Nhiễm tiểu thư, nàng không lo lắng sao?"