[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 138: Hôn dạ minh châu (5)




Không thể không nói, thể lực của Santa rất tốt.

Ôm Nam Nhiễm chạy liên tục ba giờ.

Santa mới dừng lại. .

||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||

Đặt Nam Nhiễm xuống đất.

Lúc này, Santa duỗi tay, cuốn tóc mình lại, cột gọn ra đằng sau.

Rồi đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Nàng ta giống như thừa sức.

Đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.

"Tiên tử, cô thật đẹp. Các tiên tử khác cũng xinh đẹp giống cô sao?"

Mí mắt Nam Nhiễm khẽ động, tầm mắt di chuyển nhìn hai bàn chân trần của mình.

Thuận miệng trả lời: "Không xinh bằng ta."

Santa nghe vậy, có chút sửng sốt.

Sau đó nở nụ cười thật tươi.

Mi mắt cũng theo chuyển động của nàng ta mà cong lên.

"Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy tiên tử là người xinh nhất trên thế gian này!"

Dứt lời.

Santa liền nắm lấy tay Nam Nhiễm.

"Vì thế, tiên tử có thể giúp tôi thực hiện nguyện vọng không?"

Nam Nhiễm nhìn nàng ta một lát.

Rồi đột nhiên nâng tay, vừa sờ đầu nàng ta.

Vừa mở miệng, nói: "Tiên tử đói bụng."

Nam Nhiễm không hề khách khí vô cùng tự nhiên tiếp nhận xưng hô "tiên tử" này.

Santa nghe cô nói vậy.

Vội vàng đáp: "Tiên tử chờ một chút! Tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho tiên tử!"

Nói xong, liền vén tay áo lên, chạy mất.

Lần đi này, mất vài tiếng đồng hồ cũng chưa trở lại.

Mây đen dần che khuất ánh trăng.

Trời đã vào khuya.

Nam Nhiễm hô một tiếng: "Tiểu Hắc."

Hiện tại, Tiểu Hắc Long đã miễn dịch với cách xưng hô này rồi.

Cũng không buồn sửa lại nữa.

[ký chủ, có phải cô muốn hỏi hiện tại Santa đang ở đâu đúng không?]

Nam Nhiễm: "Tiệm ăn gần đây nhất."

Cô vừa dứt lời.

[ọc ọc ọc ọc]

Bụng liền phát ra tiếng kêu.

Từ trước đến giờ, chưa lần nào Nam Nhiễm đói bụng như hôm nay.

Cô có cảm giác tất cả các cơ quan trong người đều đang đình công.

Tiểu Hắc Long thấy vậy, mở miệng: [a, ký chủ, cô quay đầu lại nhìn thử đi.]

Nghe thế, Nam Nhiễm quay đầu lại.

Đập vào mắt cô là một căn nhà tranh không lớn lắm.

Trước cửa có treo một cái đèn dầu.

Phía trên nhà tranh.

Có một cái bảng ghi hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo [Quán Mì].

Nam Nhiễm nhướng mày.

Hai tay để ra sau lưng, bước từng bước một tới quán mì.

Sau đó trực tiếp đẩy cửa, đi vào.

[Kẽo kẹt].

Âm thanh do ma sát giữa cửa và sàn vang lên.

Nhìn kĩ mới phát hiện trên cửa có vài lỗ thủng nhỏ, lung lay như sắp đổ.

Cảm giác chỉ cần hơi dùng lực một chút thôi thì cánh cửa này sẽ bị đẩy hỏng.

Bên trong quán mì cũng không sáng lắm, chỉ đủ để nhìn thấy mọi thứ xung quanh.

Lúc này, một người đàn ông râu quai nón, dáng người tráng kiệt, đi đến trước mặt Nam Nhiễm.

Vô cùng thô lỗ, nói: "Muốn ăn cái gì?"

Nam Nhiễm ngồi xuống chỗ gần cửa ra vào nhất.

Lười biếng mở miệng: "Món nào có thể mang lên nhanh nhất."

Nói xong.

Một tay chống cằm, bộ dáng như đang chờ người đàn ông này đưa đồ ăn lên.

Ban đầu, người đàn ông cũng không để ý đến dung mạo của Nam Nhiễm.

Bởi vì, đến đây ăn khuya.

Thường là những người bưu hãn(*)

(*) Bưu hãn: có nghĩa là dũng cảm, dũng mãnh, anh dũng.

Chẳng hạn thuần thú sư, hoặc lính đánh thuê.

Đến khi Nam Nhiễm mở miệng nói chuyện.

Hắn mới liếc mắt nhìn cô một cái.

Lúc này liền phát hiện, thì ra là một vị mỹ nhân.

Thái độ của người đàn ông lập tức thân thiện hơn không ít.

Nghĩ thử đi.

Đêm hôm khuya khoắt mà một cô gái mỹ lệ nhu nhược xuất hiện ở chỗ này.

Nhất định là phải rất đói.

Thế là, người đàn ông nhanh chóng bước vào phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn cho cô gái mỹ lệ này.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua.

Trời đã bắt đầu sáng.

Lúc này, Santa mới chậm chạp vội vàng quay lại.

Ngay khi phát hiện không thấy Nam Nhiễm đâu.

Nàng ta liền sốt ruột không thôi.

Chẳng lẽ tiên tử đã bị ác long đuổi theo, ăn thịt rồi?

Nếu vậy thì có phải về sau nàng ta không có cách để gặp được vương tử nữa hay không?

Thời điểm nàng ta đang nôn nóng, lo sợ.

Thì đột nhiên phát hiện quán mì ở đằng xa.

Cũng nhìn thấy Nam Nhiễm đang ngồi trong đó.

Santa ôm chặt đồ trong ngực mình, vui mừng chạy tới chỗ Nam Nhiễm.

"Tiên tử, tiên tử."

Khi quán mì đã dần hiện ra trước mặt thì...