Bỗng nhiên qua đầu nhìn Nam Nhiễm.
"Cô vừa mắt tôi?"
Động tác của Nam Nhiễm khựng lại.
Ngẩng đầu lên.
Duỗi tay, vuốt vuốt vương miện trên đầu mình.
Hàng lông mi cong vút khẽ run.
Môi đỏ cong lên, cười nhạo: "Cô dựa vào đâu cảm thấy tôi sẽ có hứng thú với một quả cầu pha lê? Cô đang hạ thấp tôi đó."
Biểu cảm trên mặt Ninh Dã đông cứng.
Sao cuối cùng bản thân lại bị mắng vậy?
Vừa dứt lời.
Ánh mắt Nam Nhiễm liền chuyển về phía cửa sổ xe, nhìn khung cảnh bên ngoài.
Không biết xe chạy tới chỗ nào.
Mà xung quanh chỉ toàn bóng đêm.
Nam Nhiễm hỏi hệ thống: "Đây là đường về nhà?"
Tiểu Hắc Long: [ký chủ, không phải. Khoảng cách của cô với chung cư càng ngày càng xa.]
Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn tài xế.
"Uy, trở tôi về chung cư."
Vì tài xế vẫn luôn cúi đầu lại đội thêm một cái nón lưỡi trai màu đen.
Nên sau khi lên xe, vẫn không thấy rõ mặt của hắn.
Cho đến khi tài xế bỗng nhiên quành đầu xe, lái đến một bãi đất trống.
Rồi dừng lại.
Tuy vẫn cúi đầu nhưng bả vai lại nhúc nhích.
Sau đó, hắn ghé vào tay lái, nở nụ cười: "Không ngờ có thể dễ dàng lừa cô đến đây."
Dứt lời.
Hắn liền cởi mũ ra.
Quay đầu lại.
Nở nụ cười quỷ dị với Nam Nhiễm.
Người trước mắt không phải Tô Tử Trác thì là ai?
Mặt Nam Nhiễm không chút cảm xúc.
Nhưng Ninh Dã ngồi bên cạnh cô đã bị dọa sợ đến lú lẫn.
"A...a...a...a...a! Má ơi!"
Vừa hét.
Ninh Dã vừa cầm gạt tàn thuốc trên xe đập thẳng vào đầu Tô Tử Trác.
Nhưng phản ứng của Tô Tử Trác cũng rất nhanh.
Hắn nhanh nhẹn né sang một bên.
Gạt tàn thuốc vì thế mà chỉ đập trúng bả vai hắn.
Chỉ là Ninh Dã dùng lực rất mạnh.
Nên có thể nghe được tiếng "răng rắc" của xương cốt.
Hai mắt Tô Tử Trác đỏ tươi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Dã.
"Con khốn."
Cứ thế.
Ngụy trang bên ngoài mà Tô Tử Trác luôn tự hào.
Bị Ninh Dã dùng một cái gạt tàn thuốc phá vỡ.
Nhưng cũng đúng thôi.
Ninh Dã là nam nghệ sĩ nổi tiếng nhất hiện nay.
Nghe nói có thể tay không nâng một cái tạ 150 cân(*).
Chuyện này đã được fan của nàng lấy ra để chứng minh độ Man của Ninh Dã.
Tô Tử Trác biết rất rõ khả năng của Ninh Dã.
Lúc này, ánh mắt Ninh Dã đầy nôn nóng nhìn Nam Nhiễm: "Làm sao bây giờ?"
Khi nói câu này, môi của Ninh Dã hơi run lên.
Tô Tử Trác.
Cô ta đã nhìn thấy ảnh của hắn rất nhiều lần.
Lúc trước, còn tiếp xúc vài lần.
Nhất định sẽ không nhận sai.
Cái tên biến thái này.
Vậy mà vẫn chưa bị bắt lại?
Nam Nhiễm lấy kẹo cao su để trong xe ra.
Xé một bao, bỏ vào miệng.
Cô mỉm cười.
Lắc lắc cổ.
Làm sao bây giờ?
Thật hưng phấn!
Đáy mắt của Nam Nhiễm hiện lên một tầng sương đen dày đặc.
Hướng mắt về phía Tô Tử Trác.
Mà bên này, thời điểm Ninh Dã nhìn thấy vẻ mặt của Nam Nhiễm.
Trong lòng cô ta liền phát hoảng.
Phản ứng thứ nhất của cô ta chính là không lẽ hai người này thông đồng với nhau bắt cóc mình?
Sao cô ta cứ cảm thấy Nam Nhiễm còn biến thái hơn cái tên Tô Tử Trác trước mắt này nhỉ?
Nam Nhiễm từ từ bước xuống xe.
Ninh Dã thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Tô Tử Trác cũng lần lượt bước xuống.
Vừa đong đưa hai vai.
Vừa chống tay lên xe.
Thấp giọng: "Mày ép tao rơi vào hoàn cảnh như vậy. Cho dù có xuống địa ngục tao cũng phải kéo mày xuống theo. Mày nói có đúng không? Tiểu Nhiễm?"
Vừa nói chuyện.
Tô Tử Trác vừa bước từng bước đến trước mặt Nam Nhiễm.
Chung quanh chỉ là một mảnh hoang tàn.
Yên tĩnh đến mức khiến lòng người phát lạnh.
Bộ dáng biến thái kia của Tô Tử Trác càng làm Ninh Dã đứng một bên cảm thấy buồn nôn.
Thời điểm giọng nói của Tô Tử Trác vừa dừng lại.
Hắn liền lao vào tấn công Nam Nhiễm.
Mà Nam Nhiễm đứng một bên khác của xe.
Vẫn luôn chăm chú nhìn Tô Tử Trác.
Bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Kết quả.
[Phanh!]
Tô Tử Trác đánh Nam Nhiễm ngã ra đất.
Nam Nhiễm đỡ mặt đất.
[Khụ] một tiếng.
Nhổ kẹo cao su ra.