Trong vài giây ngắn ngủi.
Nam Nhiễm đã dùng chăn bọc hết người Nguyễn Mặc lại.
Rồi ôm ra ngoài.
Hai mắt của Thanh tỷ trợn trừng.
Vội vội vàng vàng cản nghệ sĩ nhà mình lại.
"Em... em muốn làm gì vậy?"
Nam Nhiễm sẽ luôn có một ít hành vi khiến người khác phải kinh ngạc.
Dựa theo đạo lý mà nói thì đó là thói quen của cô.
Nhưng.
Rốt cuộc mạch não của cô phát triển như thế nào vậy?
Sao có thể hết lần này đến lần khác làm ra hành động hãi hùng khiếp vía như vậy?
Nguyễn Mặc nhìn Nam Nhiễm.
"Chưa tỉnh rượu?"
Thanh tỷ nghe Nguyễn Mặc nói chuyện.
Không nhịn được liếc mắt nhìn anh một cái.
Vừa đưa mắt qua đã thấy dấu răng vô cùng rõ ràng trên cổ anh...
Di~
Có phải quá kịch liệt rồi không?
Hơn nữa.
Nhìn vai trò này...
Có phải hơi sai rồi không?
Tại sao Nam Nhiễm lại ôm Nguyễn Mặc?
Tại sao vết cắn lại xuất hiện trên người Nguyễn Mặc?
Thanh tỷ ngây ngốc một giây.
Lúc này Nam Nhiễm bỗng nhiên mở miệng.
"Em cảm thấy sẽ có người nhân lúc em không có mặt bắt anh đi. Sau đó dùng anh để uy hiếp em. Vẫn nên giấu anh đi thì hơn."
Dứt lời, Nam Nhiễm liền tiếp tục cất bước ôm Nguyễn Mặc ra ngoài.
"Từ từ, từ từ đã." Thanh tỷ ngăn cản.
Cô thật sự không hiểu mạch não của Nam Nhiễm phát triển như thế nào.
Vì thế chỉ có thể ở một bên trấn an.
Thanh tỷ ân cần giải thích.
"Tiểu Nhiễm, em yên tâm, cậu ta có chân. Hơn nữa cậu ta còn sống sờ sờ ra đó. Sao có thể dễ dàng bị bắt cóc được?"
Nhưng những lời này lại không lọt nổi vào tai Nam Nhiễm.
Tại sao không thể có người tới trộm dạ minh châu?
Trên thế giới này chỉ có duy nhất một viên minh châu này.
Càng quý thì càng khiến người khác thèm muốn.
Cô chỉ đang tiên hạ thủ vi cường, bắt anh vào tay thôi.
Bị những người này ngăn cản, Nam Nhiễm có chút mất kiên nhẫn.
Lúc này bỗng nhiên Nguyễn Mặc lên tiếng.
"Nếu em không yên tâm thì có thể cho người tới bảo vệ anh."
Tuy anh cũng không hiểu cô đang lo lắng cái gì.
Cũng không biết tại sao lại lo lắng anh bị bắt cóc.
Hơn nữa cũng không thích cảm giác có người kè kè bảo vệ.
Nhưng nếu làm thế có thể khiến cô yên tâm, thả lỏng một chút.
Thì không phải không chịu được.
Thế là, ba tiếng sau.
Cả căn chung cư đều bị vệ sĩ bao quanh.
Mà trong nhà Nam Nhiễm.
Thì có hơn mười mấy người vệ sĩ.
Camera nhanh chóng được lắp đặt.
360 độ không góc chết.
Cơ hồ cứ mỗi ba bước là có một vệ sĩ đứng canh.
Còn xung quanh giường ngủ của Nguyễn Mặc.
Vệ sĩ đứng vây quanh.
Á, nên hình dung thế nào nhỉ?
Giống như lúc ăn sinh nhật, trên mặt bánh kem trắng mịn cắm đầy nến.
Đúng vậy.
Đám vệ sĩ áo đen này giống hệt mấy cây nến đó.
Quả thực là đạt đến trình độ tường đồng vách sắt.
Mà Nam Nhiễm thì ôm Nguyễn Mặc đặt lên giường.
Còn Thanh tỷ đứng ngoài phòng ngủ chỉ biết lấy ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn Nam Nhiễm.
Chẳng lẽ việc quay chương trình khiến Nam Nhiễm bị áp lực lớn như vậy?
Ngày thường không thấy bộc phát.
Nhưng hôm nay là sắp phát điên rồi??
Lăn lộn một hồi.
Cuối cùng cũng đến giờ Nam Nhiễm phải đi.
Trước khi đi.
Cô nhìn vệ sĩ đứng ở cửa một hồi.
Nhớ ra hình như người này là người chỉ huy.
Mà người đàn ông kia cũng không ngờ Nam Nhiễm sẽ dừng lại rồi còn chăm chú nhìn hắn.
Nam Nhiễm đứng đó, mặc một bộ trang phục bình thường.
Tuy trên mặt trang điểm nhẹ.
Nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
Cô cúi đầu.
Nhìn móng tay của mình.
Đợi nửa ngày sau mới chậm rãi phun ra từng chữ.
Cô nói: "Không được phạm sai lầm ngu ngốc."
Người đàn ông mặc vest đen ngơ ngác.
Hắn đang bị dạy dỗ ư?
Thế nhưng hắn lại không cảm thấy buồn cười.
Bởi vì hắn đã xem đoạn video mà Nguyễn Mặc bị bắt bóc lần trước.
Chính cô gái này, mặc một bộ váy đen, cứu thoát Nguyễn Mặc.
Người đàn ông mặc vest đen gật đầu: "Được."
Nam Nhiễm lại nhìn hắn: "Trong phòng, ngoài Nguyễn Mặc ra, không được cho bất cứ kẻ nào đi lại. Ngay cả anh cũng không được."
Người đàn ông dừng một chút.
Gật đầu.
"Được."'
Lúc này.
Nam Nhiễm mới an tâm rời đi.
Thanh tỷ thủ thế xin lỗi với người đàn ông mặc vest đen.
Để hắn thông cảm một chút.
Sau đó mới theo chân Nam Nhiễm rời đi.
Màn đêm dần buông xuống.
Bên ngoài bắt đầu chìm vào cuộc sống về đêm xa hoa, truy lạc.