Hình xăm ở mắt cá chân Nam Nhiễm phát ra ánh sáng màu xanh lá.
Chỉ là hình phạt này cũng không ức chế được Nam Nhiễm.
Ngược lại còn khiến cô càng lúc càng hưng phấn hơn.
Tiểu Hắc Long nhìn giá trị hắc ám của ký chủ cứ tăng lên đến nỗi sắp chuyển sang mức đại bạo.
Nó liền héo héo.
Ký chủ sẽ không hủy diệt thế giới chứ?
Tiểu Hắc Long run rẩy gọi.
[ký chủ??]
Mà bên này, Tô Tử Trác vẫn lắc lắc cổ.
Từng bước từng bước đi về phía Nam Nhiễm.
"Nếu em đã nghe hết rồi thì không thể thả em đi nữa."
Nụ cười của hắn càng lúc càng quỷ dị.
Dứt lời liền vươn tay.
Nắm lấy cằm Nam Nhiễm.
Cả người dựa sát vào người cô.
Cẩn thận đánh giá.
Càng nói càng cảm thấy đáng tiếc.
"Anh chưa từng gặp một người hợp với sở thích của anh như em."
Dứt lời.
Lại tiếp tục lẩm bẩm.
"Lần trước là anh nhường em. Muốn thử coi em rốt cuộc là cô gái thế nào. Quả nhiên em rất thú vị."
Vừa nói vừa sờ tay Nam Nhiễm.
"Chỉ là hiện tại, không thể để em đi ra ngoài a."
Đột nhiên.
Nam Nhiễm cầm lấy tay hắn.
Cô bĩu môi, cũng lẩm bẩm một câu.
"Cái đồ dơ bẩn nhà ngươi thật phiền phức."
Nam Nhiễm vừa dứt lời.
Tô Tử Trác liền muốn động thủ.
Kết quả.
Hắn còn chưa làm gì.
Cánh tay đã bị Nam Nhiễm vặn gãy.
Hiển nhiên, sức lực của Nam Nhiễm còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn.
Hai người dựa gần vào nhau.
Những gì hai người bọn họ nói nãy giờ cũng chỉ có bọn họ nghe thấy.
Bộ dáng hận không thể trán chạm trán.
Mà tay Nam Nhiễm lúc này còn đang nắm chặt cánh tay Tô Tử Trác.
Vì thế.
Thời điểm Nguyễn Mặc tìm tới.
Xuyên qua cửa kính.
Liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
"Ầm" một tiếng.
Cửa phòng bị đá văng ra.
Đồng thời Tiểu Hắc Long cũng hô lên một tiếng.
[ký chủ, ký chủ, dạ minh châu. Ký chủ, ký chủ, cô nhìn đi, nhìn đi. Dạ minh châu kìa.]
Nó không ngừng nhắc nhở ký chủ.
Dạ minh châu đang ở đây.
Bất quá, hình như ký chủ đang chìm đắm trong nỗi hưng phấn khó hiểu.
Nên không biết cô có nhìn thấy dạ minh châu hay không.
Đôi môi đỏ tươi của Nguyễn Mặc run lên.
Con ngươi đen nhánh tràn đầy tia tức giận.
Dù thế khuôn mặt đẹp trai kia vẫn hoàn mỹ như cũ.
Anh bước tới.
Đấm vào mặt Tô Tử Trác một cái.
Tô Tử Trác liền lùi về phía sau hai bước.
Ngươi nghĩ hắn sẽ ngã xuống đất?
Không.
Vì lúc này tay Nam Nhiễm còn đang giữ chặt cánh tay của Tô Tử Trác.
Đồng chí Nam Nhiễm cũng không muốn buông ra.
Cho nên cánh tay đang lôi lôi kéo kéo kia của cô bị Nguyễn Mặc nhìn thấy.
Anh đi tới trước mặt Nam Nhiễm.
Từng chút, từng chút gỡ tay Nam Nhiễm ra.
Giọng nói lạnh nhạt, trầm thấp.
"Nam Nhiễm."
Hai chữ này nói ra.
Mang theo sự phẫn nộ tột cùng.
Nam Nhiễm lại gần Nguyễn Mặc.
Cảm xúc hưng phấn trong người dần dần biến mất.
Giá trị hắc ám cũng đã giảm xuống mức thấp nhất.
Đầu tiên cô chà sát hai tay mình lên quần áo.
Sau đó mới chạm vào Nguyễn Mặc.
"Khám bệnh xong rồi?"
Nguyễn Mặc nghe cô nói, chỉ cảm thấy bản thân đã tức giận đến mức gân xanh cũng phải nổi lên.
Tô Tử Trác đỡ vách tường đứng dậy.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân "lộc cộc" từ bên ngoài truyền vào.
Hắn liền điều chỉnh cảm xúc trong mắt mình.
Khôi phục lại thành bộ dáng ôn nhu như thường ngày.
Mở miệng.
"Cậu đừng giận, tôi với tiểu Nhiễm là trong sạch. Vừa rồi, tôi chỉ đang giúp tiểu Nhiễm xem tướng mà thôi."
Hắn cố ý nói như vậy.
Nhằm mục đích khiến hai người họ nảy sinh mâu thuẫn với nhau.
Không phải Nguyễn Mặc thích Nam Nhiễm sao?
Nhìn thấy cô gái mình thích cùng người khác lôi lôi kéo kéo, nhất định không dễ chịu đi?
A.
Tô Tử Trác đang muốn nói tiếp.
Kết quả, má phải lại ăn một quyền của Nguyễn Mặc.
...
Ta xin lỗi các nàng!
Tuần này không thể đăng liên tiếp được!
Ta phải vào bệnh viện!!! Hu! Hu! Hu!