Nguyễn Mặc thấy Nam Nhiễm vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào.
Hiếm khi chủ động giải thích.
"Tới đây chỉ là vừa khéo thôi."
Thanh tỷ sửng sốt.
Ánh mắt dừng trên người Nguyễn Mặc.
Dù đã gặp Nguyễn Mặc rất nhiều lần.
Nhưng mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy, chàng trai này lớn lên không có chỗ nào có thể bắt bẻ được.
Nam Nhiễm ngẩng đầu.
Vuốt vuốt tóc, mở miệng.
"Đưa anh ấy đi khám bệnh."
Vừa nói vừa đưa mắt nhìn Nguyễn Mặc.
A?
Ánh sáng trên người anh, hình như đã khôi phục một chút.
Thanh tỷ vừa nghe liền nghĩ bệnh của Nguyễn Mặc lại tái phát.
Lập tức nói.
"Đi đi đi. Tôi đưa cậu đến chỗ bác sĩ Lý. Ông ấy công tác ở bệnh viện này."
Vừa nói vừa chọn tầng lầu thích hợp.
Sau đó liền dẫn hai người đến phòng làm việc của vị bác sĩ Lý kia.
Chỉ khổ cho bác sĩ Lý.
Đã đến giờ tan tầm.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa đã bị ba người bọn họ chặn lại.
Nam Nhiễm vừa thấy ông ấy.
Mí mắt liền giật giật.
Đây không phải ông bác sĩ lúc trước đến nhà cô khám bệnh cho Nguyễn Mặc sao?
Mà vị bác sĩ kia cũng rất nhanh liền có phản ứng.
Cau mày, sắc mặt vô cùng xấu.
"Lại bị bệnh?"
Ông ta vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về phía Nguyễn Mặc.
Kết quả còn chưa kịp đợi người khác giải thích.
Ông ta đã lầu bầu mở miệng.
"Được rồi, chỉ có người bệnh được tiến vào. Những người còn lại, ngồi bên ngoài chờ."
Ông ta cảm thấy bản thân cần phải giao lưu riêng với người bệnh một lát.
Cô bạn gái này vừa thấy liền biết không đáng tin.
Thanh tỷ thúc giục.
"Nguyễn Mặc, mau vào đi."
Cứ như vậy, dưới sự thúc giục của Thanh tỷ.
Nguyễn Mặc bước vào phòng khám.
Trong phòng.
Toàn là mùi nước sát trùng trộn lẫn với mùi của các vị thảo dược.
Rõ ràng ở đây cũng không có thảo dược.
Nhưng từ mùi hương cũng có thể đoán ra được.
Thời điểm ngồi chờ.
Tiểu Hắc Long liền ở một bên dùng giọng nói như em bé nói.
[ký chủ, sao cô không xuống xem Diệp Khuynh Hàn?]
Nam Nhiễm im lặng.
Tiểu Hắc Long: [ký chủ, Diệp Khuynh Hàn chính là con đường để cô hoàn thành nhiệm vụ làm chuyện tốt. Hơn nữa sau khi làm xong còn được thưởng một viên dạ minh châu.]
Tiểu Hắc Long lấy dạ minh châu ra để dụ Nam Nhiễm.
Cuối cùng Nam Nhiễm cũng có chút phản ứng.
"Cô ta ở đâu?"
Tiểu Hắc Long vui vẻ.
[ký chủ, đi lên trên hai tầng nữa. Cô ta đang nằm trong phòng bệnh.]
Thật ra vào ba tiếng trước.
Diệp Khuynh Hàn đã được cứu về, thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Chỉ là tin tức liên quan đến Diệp Khuynh Hàn đều bị công ty phong tỏa.
Cố ý để tin tức về Diệp Khuynh Hàn lên hot search vài ngày.
Công ty muốn mượn lần này để lăng xê cô ta.
Vì thế bọn họ tính toán buổi sáng ngày mai mới công bố tin tức này.
Muốn để cư dân mạng thấy con đường cửu tử nhất sinh của Diệp Khuynh Hàn.
Nam Nhiễm đứng trong thang máy.
Đôi giày màu trắng đế bằng dẫm trên sàn đá cẩm thạch.
Chung quanh chỗ nào cũng có mùi nước sát trùng.
Vách tường trắng tinh, ánh đèn sáng trưng.
Trước cửa phòng bệnh của Diệp Khuynh Hàn không có ai đứng canh.
Người nhà, người đại diện hay hộ sĩ.
Đều không có mặt.
Vì thế Nam Nhiễm vô cùng thuận lợi đi đến phòng bệnh của Diệp Khuynh Hàn.
Xuyên qua khung cửa thủy tinh.
Liếc mắt nhìn bên trong một cái.
A.
Hình ảnh rất thú vị.
Diệp Khuynh Hàn đang nằm trên giường bệnh.
Trên tay đang truyền dịch, trên mặt thì đeo ống thở.
Sắc mặt tái nhợt, bộ dáng vừa mới tỉnh lại không lâu.
Tô Tử Trác mặc tây trang, mang giày da ngồi bên cạnh cô ta.
Áo vest bên ngoài bị cởi ra đặt sang một bên.
Làm lộ ra áo sơ mi trắng, tay áo bị vén lên một chút.
Vẻ mặt hắn ôn nhu, cẩn thận nắm lấy tay của Diệp Khuynh Hàn.
Thấp giọng nói cái gì đó.
Chỉ là, phản ứng của Diệp Khuynh Hàn không có kinh hỉ như trong quá khứ.
Mà là... hoảng sợ.
Đúng, hoảng sợ, sợ hãi.