[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 102: [Giới giải trí] Lão đại thật soái (32)




Đạo diễn nói xong lời này.

Trợ lý đứng bên cạnh liền ho khan liên tục.

Chạm vào khuỷu tay đạo diễn, muốn nhắc nhở ông.

Lúc này, đạo diễn mới thoát khỏi cảm xúc bất mãn của mình.

Cảm giác sốt ruột đỡ hơn không ít.

Nhìn Ninh Dã rồi lại nhìn Nam Nhiễm.

Mở miệng.

"Đương nhiên không phải tôi muốn nói Ninh Dã của chúng ta không bằng heo bằng chó, ý của tôi là Ninh Dã nổi tiếng như vậy, được nhiều người thích như vậy. Sao cô có thể thờ ơ như thế chứ?"

Vừa dứt lời.

Ninh Dã đã đặt tay lên vai ông ta.

Không biết tại sao.

Khi nghe đạo diễn nói chuyện, cậu liền cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Tôi muốn nghỉ một lát, nghỉ một lát."

Nụ cười trên khuôn mặt soái khí của Ninh Dã cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa.

Tuy rằng đạo diễn bị Nam Nhiễm chọc giận nhưng cũng rất hảo tâm không chọc đến Ninh Dã.

Nhưng, nhưng càng nghe, lại càng thấy hụt hẫng là sao?

Thế nên Ninh Dã liền đem tất cả mọi chuyện trong quá khứ nghĩ lại một lần.

Xác định bản thân chưa từng quen biết đạo diễn.

Mà bên này, Nam Nhiễm vừa được giải thoát liền xoay người đi về phía toilet.

Những người này thật ồn ào.

Không biết họ đang náo cái gì.

Bàn tay trắng nõn xách váy lên.

"Lộc cộc."

Thanh âm giày cao gót vang lên vô cùng rõ ràng.

Thời điểm sắp đi tới cửa toilet.

Bỗng nhiên nghe được giọng nói tức giận của một người phụ nữ.

Đại khái là do quá nóng giận.

Nên thanh âm cũng trở nên sắc nhọn hơn bình thường.

"Cái gì? Anh ta lại chạy? Kịch bản của tôi đâu??"

Hình như người phụ nữ đó đang nghe điện thoại.

Nam Nhiễm rẽ vào liền thấy được bóng dáng của Tô Tình.

Tô Tình mặc một bộ lễ phục màu đen, vừa quyến rũ, vừa phá lệ phong tình vạn chủng.

Chỉ là hiện tại nhìn qua càng giống một người đàn bà chanh chua đanh đá hơn.

Nam Nhiễm xách chân váy màu trắng, nhìn lướt qua một chút rồi tiếp tục đi vào phòng vệ sinh.

Bởi vì Tô Tình đang quay lưng về phía vách tường nên không nhìn thấy Nam Nhiễm xuất hiện.

Cô ta tức giận vội vàng mở miệng.

"Tôi mặc kệ! Bộ thứ ba của "Ma Chi Tử", tôi nhất định phải có được. Một cái kịch bản đơn giản như vậy, có cái gì khó lấy được? Tôi cho các người thêm thời gian. Nếu còn không lấy được kịch bản, tôi sẽ cho các người đẹp mắt!"

Dứt lời.

"Bang!"

Di động bị cô ta ném vào tường.

Chia năm xẻ bảy rơi tan tành trên mặt đất.

Nam Nhiễm vốn dĩ chỉ muốn đi vệ sinh.

Nào ngờ lại nghe được cái tên "Ma Chi Tử" này.

Cảm thấy khá quen tai.

Tiểu Hắc Long ở bên lập tức nói.

[ký chủ, "Ma Chi Tử" là do Nguyễn Mặc của cô viết ra a.]

Hệ thống vừa dứt lời.

Bước chân của Nam Nhiễm liền dừng lại.

Con ngươi đen nhánh, nhìn Tô Tình đang phẫn nộ đứng ở chỗ đó.

Tô Tình đỡ tường.

Ngực phập phồng.

Vừa ném điện thoại xong, quay đầu lại nhìn thấy thân ảnh mặc váy trắng của Nam Nhiễm.

Bộ dáng được trang điểm tinh xảo, hoàn mỹ cùng với thái độ không chút để ý.

Nam Nhiễm đứng im ở đó.

Phảng phất giống một cô công chúa cao quý bước ra từ thế kỉ trước..

Trong mắt Tô Tình lập tức hiện lên một mảnh chán ghét.

"Hôm nay không biết là vận khí gì, thật đúng là xui đến muốn chết. Luôn có thể gặp người khiến mình chướng mắt ở bất kì nơi nào."

Vừa nói, vừa đi ngang qua người Nam Nhiễm.

Chỉ là, mới đi được hai bước.

Đã bị người khác kéo trở về.

Sau đó bị ấn lên tường.

Ban đầu Tô Tình còn chưa phản ứng kịp.

Hai mắt trừng lớn, không thể tin được quát.

"Nam Nhiễm, cô dám?"

Nam Nhiễm lấy tay che miệng cô ta.

Bĩu môi, bâng quơ.

"Chuyện tôi dám làm, không chỉ có như vậy."

Vừa nói, vừa kéo Tô Tình vào trong WC.

Tô Tình dường như nhận thấy được nguy hiểm đang tới gần.

"Nam Nhiễm! Cô biết tôi là ai không? Nếu cô dám động vào tôi, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt!!!...Ngô."