Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Chương 60: Gặp Lại






Lăng Sâm chán chết ngồi im một chỗ, lấy đồ ăn trong không gian ra ngồi ăn.

Đồ ăn thì bên căn cứ sẽ phát cho mọi người, nhưng miệng hắn bị Hàn Chi dưỡng nay đã ăn không vô mấy món ăn khô khan, thiếu chất dinh dưỡng nữa.

Lăng Sâm còn không quên chia thức ăn cho đồng đội hưởng chung.
Đội viên đi theo anh, hai mắc sáng lấp lánh.

Đi theo Lăng thiếu tướng được ăn ngon như vậy, hèn gì đám người Lưu Duẫn muốn xuất ngũ đi theo Lăng thiếu tướng.
"Lăng thiếu, mấy hôm nay đi theo anh, chúng tôi thật có lộc ăn." Một người không nhịn được nói.
"Cái này đã là cái gì.

Ở nhà với vợ tôi còn muốn sướng hơn nhiều.

Tôi muốn ăn cái gì, chỗ cô ấy đều có.

Bà ngoại với mợ của cô ấy thì nấu ăn ngon vô cùng.

Ngày nào, tôi cũng được ăn đồ ăn nóng, thịt cá, rau dưa, cái gì đều đủ.

Thật muốn về nhà với vợ."
Cả đám nghe Lăng Sâm nói thì chỉ biết câm nín.

Anh đang than vãn hay đang khoe khoang vậy hả?
Nhưng họ biết là Lăng Sâm nói thật, vì Lăng đại tướng của chúng ta cũng về khoe như vậy về nhà vợ của anh ấy.

Lăng Vỹ không thích nói chuyện nhiều.

Nhưng khi anh nhìn thấy đám thủ hạ của mình ăn uống khô khan thì ném cho bọn họ một ánh mắt khinh bỉ.

Sau đó, Lăng Vỹ lại lôi ra một mớ thức ăn trong nhẫn không gian mà Hàn Chi chế tạo ra cho người nhà, thẩy cho đám cấp dưới thân cận của mình.
Mấy năm nay, Hàn Chi lợi dụng tinh thần lực để tạo không gian trong nhẫn ngọc.

Tuy không gian không lớn nhưng dùng để chứa đồ dùng cá nhân thì tiện lợi vô cùng.

Hàn Chi đều phát cho mỗi người trong khu biệt thự một cái, để tiện mang theo đồ.
Cô không hề sợ bị phản bội.

Hàn Chi có tự tin rằng không có ở đâu có đãi ngộ về hoàn cảnh sống tốt như chỗ này cả.
Thật thì đúng như vậy, người nào đã ở đây rồi đều không muốn dọn đi đâu nữa.
Trong căn cứ, ai cũng ghen tỵ với hoàn cảnh sống của những người trong khu biệt thự này.

Dôi khi, có người còn gạ đám Lưu Duẫn nhường chỗ cho mình.
Dám Lưu Duẫn chỉ trả lại họ một câu: "Mấy người nằm mơ!"
Hai anh em nhà này cứ đi reo rắc cừu hận khắp chốn, vấn đề là bọn họ muốn đánh cũng đánh không lại.

Nên họ chỉ còn có một biện pháp, nhịn.
Đám người ngồi gần đó, nghe Lăng Sâm nói thì bĩu môi.
"Mày cứ nổ cho dữ đi.

Thời buổi này, làm gì mà có được hoàn cảnh sống tốt như vậy chứ.

Sao mày không lên trời luôn đi." Ai cũng nghĩ Lăng Sâm như vậy.
Ngồi đến gần nửa đêm, bỗng nhiên Lăng Sâm ngồi bật dậy, làm đồng đội của anh cũng bắt đầu cảnh giác lên.
Lăng Sâm thấy động tác của mình hơi quá nhưng hắn không kìm được.

Vì hắn mới nghe được một giọng nói mà hắn nhớ thương bao lâu nay, vang lên trong đầu hắn.
Đúng vậy, Hàn Chi vừa mới truyền âm bằng tinh thần lực cho Lăng Sâm, cô ấy ngọt ngào nói.
"Sâm, em thấy anh rồi.

Ngồi đó năm phút, em đến chỗ anh."
Lăng Sâm không giải thích gì cả mà đi thẳng ra ngoài cửa ngồi.

Đội viên của anh cũng chẳng hiểu mô tê gì cả.

Nhưng nhìn biểu hiện của Lăng Sâm chắc là không có nguy hiểm gì.
Mấy cô gái thấy đêm khuya như vậy mà Lăng Sâm còn ra sân ngồi một mình.

Một người đứng lên, đi ra ngoài, tiến lại chỗ Lăng Sâm.


Cô ta đang định giơ tay vỗ Lăng Sâm thì nghe được tiếng ô tô vang lên.
Trong màn đêm, một chiếc xe đang lao về phía này.

Lăng Sâm kích động đứng dậy, đi ra chuẩn bị đón chiếc xe đó.
Cô nàng nhìn thấy đối tượng mình đang muốn tiếp cận lại hăng hái đi ra đón thì tò mò người đến là ai, mà có thể để cho con người nổi tiếng lạnh lùng này vui ra mặt như vậy.
Hàn Chi chạy từ xa lại đã thấy được cô gái đứng phía sau Lăng Sâm.

Cô không khỏi chậc lưỡi, Lăng Sâm đi đâu cũng có tình trạng như vậy hết, hoa đào đeo nhiều vô số.
Lăng Sâm thấy Hàn Chi bước xuống xe thì chạy nhanh lại ôm cô vào lòng.

Có trời mới biết hắn nhớ cô nhiều đến dường nào.

Lăng Sâm ôm lấy Hàn Chi quay người đi vào, tiện tay còn muốn thu xe vào không gian.

Nhưng chiếc xe này hắn lại không thu vào được.
Lăng Sâm khó hiểu nhíu mày lại, sao lại không thu xe vào không gian được nhỉ?
Hàn Chi dường như nhìn ra được Lăng Sâm nghĩ gì, cười nói.
"A Ngọc và A Triết ở trong xe."
Giờ Lăng Sâm mới hiểu, thì ra có vật sống nên hắn không thu vào không gian được.

Lăng Sâm cũng biết Hàn Chi sẽ không bỏ tụi nhỏ ở nhà mà đi một mình, nhưng nhất thời vui quá nên quên mất tụi nhóc.
Hai nhóc con kia thì không hề biết gì về chuyện ba mình mới vừa quên mất sự tồn tại của mình.

Chúng nhìn thấy Lăng Sâm vươn tay vào, ôm ra khỏi xe thì cười híp cả mắt.

Đồng thời, hai thanh âm non nớt truyền vào trong óc của Lăng Sâm, làm lòng hắn mềm mại hơn.
"Ba ba! Con nhớ ba ba lắm!" Lăng Ngọc chậm rãi nói.
"Ba ba! Tụi con kiếm được ba ba rồi.

Mấy hôm nay, hai đứa con với mẹ được bay bay, bay tuốt trên cao thật cao, vui lắm!" Tiếng Lăng Triết thì sôi nổi.

Lăng Sâm cười với tụi nhóc, không quên tặng mỗi đứa một cái hôn má.
Cô nàng kia đứng xa nhìn một nhà bốn người mà ngẩn ngơ.

Cô không ngờ người đàn ông lạnh lùng này có thể có một mặt ôn nhu như vậy.

Thì ra, hắn nói hắn có vợ, có con rồi là thật.

Vợ hắn lại còn đẹp như vậy.
Hàn Chi nhìn cô gái kia, trêu chọc Lăng Sâm.
"Ở đây, anh được hoan nghênh ghê hen.

Không biết không có mặt em ở đây, có biết bao nhiêu cô gái muốn sa vào lòng anh đi."
"Em ghen hả?" Lăng Sâm cười đùa nói.
"Hừ." Hàn Chi lườm hắn một cái.
"Anh làm gì có ai, không tin em hỏi mấy người đi chung với anh đi.

Người ta để ý anh chứ anh có để ý ai ngoài em đâu.

Biết làm sao đây, tại chồng em đẹp trai quá mà." Lăng Sâm biết là Hàn Chi trêu hắn nên cũng đùa giỡn lại.
"Hừ, mèo khen mèo dài đuôi.

Thôi đi vô, anh tính ở ngoài này cho côn trùng cắn hả?" Hàn Chi trừng mắt nhìn Lăng Sâm, ôm lấy Lăng Triết rồi dẫn đầu đi vào trong.
Lăng Sâm cười cười, thu xe Hàn Chi vào không gian rồi xải bước theo cô.