Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Chương 48: Lóe Mù Mắt Chó Của Mấy Người






Hàn Chi dắt tay Lăng Sâm, hai người đi ra ban công của phòng họp.

Cô không muốn kêu người khác đến phụ, quân lính và dị năng giả đã được phân công hết rồi, cô sẽ không làm xáo trộn đội hình.
Ba người kia, kể cả ba Lăng và Lang Vỹ cũng tò mò Hàn Chi làm bằng cách nào.
Lăng Chí Quốc biết Hàn Chi có thể làm được nên cô mới nói, nhưng con bé làm được như thế nào thì ông không biết được.
Ra ban công, vì đây là lầu bốn nên cảnh quan của căn cứ nhìn rất thoáng đạt.

Hàn Chi thả ra tinh thần lực bao trọn lấy cả căn cứ.

Vì phạm vi rộng lớn nên cô không thể im lặng mà thả ra dị năng như những lần trước.
Hàn Chi vỗ vỗ tay Lăng Sâm bảo anh thả tay đang ôm cô ra.
Sau đó, không khí xung quanh bắt đầu bạo động, Hàn Chi bay lên không trung.

Mái tóc cô tung bay trong gió, giờ phút này, Hàn Chi cảm thấy may mắn vì cô không mặc váy, tuy đẹp nhưng sẽ bị thấy hết đó.
Đám người trợn mắt nhìn một màn này.
Đứng trên không trung, hai tay Hàn Chi giơ ra, tư thế như đang nâng lên một thứ gì đó.

Không lâu sau, mặt đất rung chuyển kịch liệt.


Cách tường vây cũ của căn cứu năm mét, một vòng tường đất cao gần hai mét, dày ba mét, từ mặt đất nhô lên.
Mấy anh lính đang trinh sát trên tường vây há hốc miệng, đứng im tại chỗ nhìn cảnh tượng huy hoàng này.
Ba người lão Trịnh thì không thể tin được, nhìn phía ngoài căn cứ mà ngẩn ngơ.

Song song đó, lão Trịnh còn cảm thấy mặt đau rát, cách lúc ông trào phúng cô có bao lâu đâu mà đã bị đánh mặt thê thảm rồi.
Ba Lăng nhịn không được cười lớn nói.
"Mấy ông thấy chưa? Đây là con dâu tôi, tôi cho mấy người nói xấu con dâu tôi, lóe mù mắt chó của mấy người.

Mấy người cứ hâm mộ đi.

Ha ha."
Hàn Chi xây xong tường, còn tri kỷ làm một cái cổng gỗ thật dày, gắn vào làm lối ra vào.

Xong đâu đó, cô vỗ vỗ tay mặc dù không dính một tí bụi nào, bay từ từ hạ xuống kế bên Lăng Sâm.
Lăng Sâm thấy cô cười tươi rói nhìn mình, như muốn nói: "Em giỏi không? Khen em đi."
Hắn bật cười, xoa đầu cô, hôn má cô một cái rồi ôm cô vào lòng.

Cô như thế này làm sao hắn không yêu cô được chứ.
Ba người kia vẫn còn đang trợn tròn mắt.

Cô gái này còn là con người hay không? Cô ta sao có thể mạnh đến như vậy được chứ.

Coi lão Lăng lỗ mũi sắp hất lên trời rồi kìa.
Ba Lăng không nghĩ Hàn Chi lại mạnh đến mức đó.

May mắn, đây là con dâu của mình.

Ông giơ ngón cái lên với Lăng Sâm làm hắn cười ha hả.
Một người đàn ông đi lại, cười nói với Hàn Chi.
"Chào con, chú tên Lạc Quân, là một trong bốn lãnh đạo cấp cao của căn cứ.

Thằng nhóc con nhà ta đẹp trai không thua gì Lăng Sâm nhà lão Lăng đâu, nó chỉ mới có hai mươi mốt tuổi thôi, trẻ hơn thằng Sâm nhiều.


Con có thể thử suy nghĩ lại."
"Lão già kia, biến đi chỗ khác, đây là con dâu của tôi, bụng nó còn có cháu tôi nữa.

Ông đừng mơ mộng viễn vong." Ba Lăng tức giận nói, nhưng trong giọng điệu còn có một tia đắc ý.
"Vậy sao, tiếc quá." Lạc Quân tiếc nuối nói, người ta đến con cũng có rồi, ông còn nói gì được nữa.

Sao lão Lăng này may mắn thế không biết.
Lăng Sâm cảm thấy may mắn khi cô có thai, nếu không, người khác biết được tài năng của cô sẽ tranh giành sức đầu mẻ trán mất.
Hai người kia thì hơi xấu hổ, vì lúc nãy hai người lên tiếng nghi ngờ Hàn Chi, nhất là Trịnh Khải.
Hàn Chi thấy không có chuyện gì nữa thì muốn đi nghỉ ngơi, cô cảm thấy rất buồn ngủ, với cô muốn hấp thu tinh thạch.
Không biết phải ảo giác của cô hay không, dị năng trong cơ thể cô như bị cục cưng hút đi một chút, với lại mới vừa rồi hao tổn không ít.

Nếu cục cưng bắt đầu hấp thu dị năng thì cô phải để dị năng của mình lúc nào cũng tràn đầy.
Lăng Sâm nghe Hàn Chi nói mệt thì dẫn cô về phòng của hắn tại quân khu.

Ba người kia còn muốn giữ Hàn Chi lại để hỏi cô về dị năng mạnh mẽ của cô làm sao mà luyện được.
Lăng Sâm mặt mày lạnh tanh nhìn mấy người đó.
"Mấy người đừng tưởng đáng tuổi ba tôi thì tôi nể mặt.

Vợ tôi đang có thai, giúp bao nhiêu đó rồi mà mấy người còn chưa vừa lòng nữa hả?"
Ba người kia còn muốn hỏi tiếp nhưng Lăng Sâm ôm khư khư Hàn Chi, trừng amwst nhìn bọn họ.
"Mấy đứa đi thôi." Ba Lăng phất phất tay nói.

Đến phòng của Lăng Sâm, Hàn Chi nhìn đôi mắt thâm quần của Lăng Sâm thì vô cùng đau lòng.

Chắc hai hôm nay, hắn bận rộn đến không kịp nghỉ ngơi rồi.
Hàn Chi nghĩ lại, hình như là Lăng Sâm chưa vào không gian của cô bao giờ.

Bên trong không gian, thời gian so với bên ngoài này dài hơn nhiều, một ngày trong không gian chỉ bằng một giờ ở bên ngoài thôi.

Cô có thể dẫn Lăng Sâm vào đó nghỉ ngơi đủ rồi lại ra ngoài.
Tại sao, cô lại quên mất không gian của mình cơ chứ.

Hàn Chi nghĩ xong liền thực hiện ngay.
"Sâm, em dẫn anh vào không gian của em nghỉ một chút nhé.

Bên ngoài có động tĩnh gì thì mình ra ngoài.

Trong không gian của em thời gian chênh lệnh nhiều lắm nên dư sức cho anh nghỉ ngơi thoải mái."
Nói rồi, cô không đợi Lăng Sâm nói gì mà nắm tay hắn, dùng tinh thần lực dẫn người vào không gian.