Sau khi tắm rửa sạch sẽ, số 9 giống như một viên ngọc rốt cuộc điêu khắc xong, làn da trắng trẻo mượt mà, đôi mắt lấp lánh, khóe môi câu lên một nụ cười trong sáng.
Số 9 hớn hở mang theo vòng không gian tiếp tục tìm kiếm thức ăn.
Thức ăn ở trong rừng thật sự rất phong phú, cỏ cây, trái cây, động vật nhỏ, động vật lớn.
" Ủn!" Một âm thanh kinh khủng vang lên, theo sau là một trận động đất nho nhỏ, sau nữa lại là một mùi thơm khiến người ta thèm ăn.
Âm thanh đáng sợ khiến số 9 dừng chân, con thỏ béo mập trước mặt cậu lập tức run chân chuồn mất.
Số 9 mở to mắt, rất nhanh đã thấy một chấm nhỏ dần dần to lên, thậm chí còn húc bay mấy bụi cây chắn đường.
Khi nhìn thấy một con heo rừng, số 9 thật sự vui đến mức muốn xoay vài vòng!
Thật, thật thơm!
Lớn, lớn, thật lớn!
Oa! Đều là thịt! Thật nhiều thịt!
Mắt số 9 lập tức lấp lánh lên, dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn lợn rừng.
Lợn rừng:...???
Lợn rừng cảm nhận được một ánh mắt nguy hiểm, vội vàng quay đầu trái phải tìm căn nguyên nguy hiểm, cho đến khi nó cúi đầu, ngửi thấy một mùi thơm từ con chuột nhỏ dưới chân.
Thực ra con chuột hai chân này cũng không nhỏ lắm, to bằng chân nó cơ, cũng có thể làm điểm tâm khai vị, nó thích nhất là mùi vị của thú hai chân.
Nhưng nó, ma thú cấp 4 - Hoang Mãnh Trư tuyệt đối không ngờ được một giây sau dòng nước bỗng hiện lên, cuốn chặt chân nó, nước biến thành băng, đâm vào mắt nó.
Hoang Mãnh Trư:?!!!
Pháp sư! Là ma pháp sư! Sao không cảm nhận được chút ma pháp nào chứ!
Mặc dù Hoang Mãnh Trư có chút hoảng loạn, nhưng vì không ngửi được ma khí trên người số 9 nên gan lớn hơn, lập tức nhắm mắt tránh mũi tên băng, đồng thời chân dẫm mạnh xuống đất, mặt đất lập tức rạn nứt lan tràn đến dưới chân số 9.
Số 9 hơi chuyển tay, một dòng nước lập tức nâng cậu lên không, tránh thoát một chiêu của ma thú.
Hoang Mãnh Trư thấy vậy lập tức gầm lên, cúi đầu húc mạnh về phía số 9.
Số 9 không hoảng loạn, tay trái cùng tay phải cùng nâng lên, đẩy về phía trước.
Một dòng nước lập tức biến thành lá chắn, nhưng ma thú căn bản không sợ lá chắn nước, càng tăng tốc truy đuổi.
Nhưng khi răng nanh của nó chạm vào nước, lá chắn nước lập tức bốc hơi, mà bóng dáng của số 9 cũng biến mất.
Hơi nước dày đặc ảnh hưởng tầm nhìn của ma thú, nó ngơ ngác xoay vài vòng tìm bóng dáng của số 9.
Nào ngờ chỉ thấy hơi nước dường như chợt dừng lại, sau đó từng giọt nước li ti ngưng kết dần thành một thanh kiếm thật lớn, kiếm băng nhắn ngay phần cổ của lợn rừng, chém mạnh xuống.
" Éc!!!"
Ma thú lợn rừng hét lên một tiếng thảm thiết vang vọng cả cánh rừng, khiến chim chóc hoảng sợ bay đi.
Số 9 nhẹ nhàng thu phục lợn rừng, nhét nó vào vòng tay xinh đẹp của mình, giống như chú Hamster nhỏ tiếp tục tìm thức ăn, còn lấy những hoa quả dạy khác liên tục nhét vào miệng làm thức ăn vặt.
Nhưng sau khi săn xong một con thức ăn bự, những thứ khác dường như biến thành chân muỗi, căn bản không khơi gợi được hứng thú đi săn của số 9.
Số 9 tiếp tục bước đi trong rừng, cho đến khi rừng lại ở một cây cổ thụ treo đầy quả, nhìn những trái cây to tự bóng loáng mọng nước, trái cây nhỏ trong tay lập tức trở nên đắng chát.
Nhìn một mảnh bóng loáng dưới tán cây, số 9 lập tức biết nó không đơn giản.
Nhưng mà trái cây bên trê quá mê người, số 9 lập tức muốn tích trữ chúng nó.
Nhưng hôm nay cậu tiêu hao hơi nhiều, nghỉ ngơi một đêm rồi mới leo cây hái quả.
Số 9 lấy lợn rừng ra, muốn gặm thịt sống.
Nào ngờ cậu vừa cắt xong miếng thịt thì một quả trái cây nhỏ xinh đột nhiên rớt xuống, lăn đến bên chân cậu, còn nhẹ nhàng cọ cọ.
Từng nhìn thấy cây cối thành tinh, nhưng chưa từng nhìn thấy trái cây thành tinh.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng số 9 vẫn không nỡ đưa thức ăn cho trái cây đáng yêu.
Đối với kẻ đến từ mạt thế mà nói, thức ăn là mạng sống, không ai thiên chân đến mức nhường mạng sống của mình cho một người xa lạ.
Trái cây nhỏ thấy vậy, cọ cọ bò lên vai cậu lăn lộn.
Số 9:...
Lăn lộn lăn lộn, trái cây xanh mướt cũng hơi đỏ lên.
Thấy số 9 không hiểu ý, nó hơi nhảy lên, đốt một đốm lửa nhỏ trước mặt cậu.
Số 9:...
Số 9 đưa thịt vào lựa, nhưng vẻ mặt rất là không nỡ.
Thịt nướng dần vang lên tiếng mỡ chảy xèo xèo, mùi thơm tỏa khắp phía.
Số 9 tách tý xíu đưa đến trước mặt trái cây.
Trái cây:...
Số 9 ngẩn ra: " Ờ ha, cậu không có miệng sao ăn được?"
Trái cây:...!????hanh nhấ???? ????ại [ ????ru???? ????ruyen.????n ]
Trái cây lại lăn lộn trên tay cậu, dáng vẻ gấp gáp lắm.
Số 9: " Tôi không hiểu ý cậu, tôi cũng không phải trái cây, tôi biết làm sao giờ?"
Số 9 cũng rất bất đắc dĩ.
Trên người trái cây tỏa ra một mùi cỏ xanh nhàn nhạt, tràn đây sức sống, là mùi mà số 9 thích nhất.
Quả còn xanh, hơn nữa dường như thành tinh rồi, cậu cũng không thể hạ miệng.
Cậu đã nhịn đau chia thịt rồi, nó còn muốn thế nào?
Trái cây xoay một vòng, không thể biểu đạt nên nó nằm im, coi bộ đang vắt óc nghĩ cách.
Số 9 cảm thấy nó thật đáng yêu, lấy ngón tay chọc chọc nó.
" Cậu là trái cây, vậy phải hấp thu ánh nắng dinh dưỡng và nước chứ, không thể ăn thịt đâu.
"
Nào ngờ câu này khiến trái cây lập tức tươi sống lên, số 9 cảm thấy mình đã hiểu nó: " Cậu cần dị năng hệ thủy của tôi?" Xuy cho cùng ba thứ kể trên cậu chỉ có nước.
Trái cây nghe vậy vui vẻ lăn lộn, giống như đang điên cuồng gật đầu.
Số 9 lập tức tưới nước cho nó, nhìn trái cây xanh mướt tung tăng trong nước, y đột nhiên cũng cảm thấy rất vui.
Thực ra số 9 cũng rất cô đơn, cậu bị nhân loại vứt bỏ, nhưng cậu cũng không phải tang thi, không thể trò chuyện với bọn chúng.
Mấy năm này cậu càng ngày càng ít nói, còn hơi bị sợ giao tiếp.
Nếu trái cây là một con người cậu chắc chắn sẽ không tin tưởng, cũng sẽ không nói chuyện hay chia thịt, nhưng trái cây là trái cây, cậu cảm nhận được sự đơn thuần và thiện ý của nó.
Nó có hình dáng mà cậu thích nhất ( thức ăn), cậu sẽ bớt đề phòng hơn..