Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 65: Kiếm Trảm Tinh Thần (Trung)




Sát khí hùng hồn bạo tạc, mây đen bầu trời kéo đến, gió nổi mây phun, giống như ác quỷ giáng thế vậy. Những cường giả các phái nhìn thấy vậy thì chấn kinh, đan đạo người này đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, không ngờ ngay cả thực lực cũng nghịch thiên không kém. Nếu như bây giờ Vô Đạo đánh một trận với Quân Mạc Tà, có lẽ chưa biết hưu chết về tay ai. 

Vô Đạo cảm giác có một ánh mắt sát khí chết chóc nhìn hắn chằm chằm, dĩ nhiên nhiên chính là gã Ma tộc kia. Hắn là một chiến tướng vô cùng mạnh mẽ, địa vị tại Ma tộc phi thường cao cấp, bao giờ cũng chém giết kẻ khác. Thế nhưng không ngờ hôm nay, tại địa bàn của nhân loại lại bị mất đi một cánh tay. 

Sỉ nhục, đúng là một sự sỉ nhục nặng nề.

- Khốn kiếp, nhân loại khốn kiếp. Lai Bá Âm Lục ta mà lại thất thủ dưới tay nhân loại. 

Lai Bá Âm Lục sát khí đằng đằng, nộ hỏa tuôn trào. Đối với Ma tộc, sĩ diện so với mạng sống quan trọng hơn gấp mấy lần. Dù bây giờ còn sống trở về Man Hoang Chi Địa, không bị xử tử thì cũng bị giáng xuống làm nô lệ. Mà Lai Bá Âm Lục kiêu ngạo vô cùng, thà chết chứ không chịu cuộc sống đáng hổ thẹn đó. 

Lực lượng Chí Tôn Phù vẫn còn chưa hết tác dụng, chỉ là với tình trạng bây giờ thì không cách nào phát huy toàn bộ uy lực được. Lai Bá Âm Lục đã mang ý định đồng quy vu tận, hắn thi triển bí thuật thiêu đốt sinh mệnh, trong giây lát sức mạnh của hắn so với khi chưa bị mất đi một cánh tay còn muốn mạnh hơn một bậc. 

Vô Đạo nháy mắt nhìn ra ý định của Lai Bá Âm Lục, hiện tại sau khi hợp thể với Cố Độc Hành, tu vi của hắn sớm đã vượt qua cường giả Thượng Thần cảnh bình thường, thậm chí đánh một trận với cường giả nửa bước Chí Tôn Thần cũng không phải là không thể. Chỉ là, một kích cuối cùng đồng quy vu tận kia, nếu hắn lấy cứng chọi cứng, dù còn sống, không dưỡng thương năm năm, mười năm thì đừng hòng tái xuất giang hồ. Nhưng hắn không thể trốn tránh một kích này được, bởi vì, hắn bỏ trốn, không chỉ Lang Gia thành, mà ngay cả Kỳ Liên sơn cũng có thể lung lay. Mà một khi ảnh hưởng đến Kỳ Liên Sơn, ảnh hưởng đến người con gái đó, ai mà biết được, Tinh Hồn sẽ nổi điên lên như thế nào. 

Vô Đạo hét lớn một tiếng:

- Nhanh chóng mở ra đại trận thủ hộ Kỳ Liên Sơn. Còn lại nhanh chóng sơ tán khỏi Lang Gia thành. 

Một cỗ uy áp khủng khiếp hiện lên, một luồng sát khí mênh mông ngập trời, thiên địa như đang rung rẩy, chỉ thấy một cái cự chùy khổng lồ đâm thẳng lên thương khung. Nó rất lớn, lớn đến nỗi nếu đánh xuống, không chỉ Lang Gia thành, mà xung quanh trong vòng năm sáu ngàn dặm tuyệt đối cũng bị biến thành bình địa. 

Ai nấy đều cảm giác tử thần đang kề cận mình. Toàn lực bỏ chạy, dù ngoái đầu nhìn lại cũng không dám. Bởi vì nếu chậm một khoảng khắc thôi, tính mạng vĩnh viễn không thuộc về mình nữa. 

Trong chốc lát, Lang Gia thành vô cùng đông đúc chỉ còn lại Vô Đạo lăng không trên bầu trời, khuôn mặt phi thường nghiêm túc, chuẩn bị đối diện với tuyệt chiêu cực mạnh, tuyệt chiêu cuối cùng mà Lai Bá Âm Lục đánh ra. 

Vô Đạo cũng dồn hết sức mình vào Tu La Chi Kiếm, nhưng ngay lúc đó, đột nhiên một luồng hàn khí mãnh liệt, so với sự uy hiếp đến từ Lai Bá Âm Lục còn muốn khủng khiếp hơn. Trong lòng hắn vốn dĩ không muốn xuất hiện hai từ bỏ chạy, nhưng bây giờ… không bỏ chạy là không được. Hắn do dự, rốt cuộc cái cảm giác hư ảo kia có phải là thật. Vô Đạo đang do dự, bởi vì vậy mà quang mang trên Tu La Chi Kiếm dần ảm đạm đi. 

Đột nhiên trong đầu hắn, giọng nói của Cố Độc Hành vang vọng đến:

- Nhanh chóng rời khỏi đây, ta có một dự cảm bất lành. 

Ngay cả Cố Độc Hành cũng phát giác được sự nguy hiểm đó, và cũng giống như Vô Đạo, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đó có gì đó rất mơ hồ. 

Lúc này, Lai Bá Âm Lục đã dốc hết toàn lực vào tuyệt chiêu đồng quy vu tận, huyết quang che rợp cả bầu trời. Khoảng khắc này tựa hồ sinh cơ của cả thế giới đều héo rũ trước lực lượng huyết mang kia. Lai Bá Âm Lục giữa bầu trời, thân thể của hắn khô quắt lại, có lẽ đã đạt đến cực hạn của sinh mệnh rồi. Nhưng trong mắt hắn lại sáng rực lên, hắn đã chẳng còn quan tâm đến chuyện gì khác ngoại trừ diệt sát Vô Đạo – kẻ đã chặt đứt cánh tay của hắn. 

- Đinh Xuân Thu, dù ta có chết cũng phải kéo theo ngươi, và của Lang Gia thành mà ngươi đang cố công xây dựng. 

- Tuyệt Mệnh Phá. 

Bầu trời như muốn sụp đổ xuống, cả bầu trời Lang Gia thành trở nên tăm tối vô cùng. Kết giới thủ hộ Kỳ Liên Sơn cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng trong mắt chúng võ giả, dường như nó quá nhỏ bé trước sức mạnh kinh khủng kia. Chẳng biết rằng, nó có đủ vững chắc để bảo hộ tính mệnh của bọn họ không. 

Câu trả lời là có, nhưng một khi bị va đập, Kỳ Liên Sơn dù không sụp đổ nhưng kết cấu cũng sẽ bị thay đổi. Chẳng biết thay đổi đó là tốt hay xấu, nhưng chí ít, có một người không chấp nhận nó. Và chính người đó là người mang đến cảm giác nguy hiểm mà Vô Đạo cảm nhận được. 

Vô Đạo đã không chần chừ nữa, hắn đã ngửi được mùi tử vong, cũng ngửi được cái mùi quen thuộc của người đó. Lập tức bỏ chạy, nguyên lực toàn thân vận chuyển, chỉ thấy cả người hắn như một mũi tên rời khỏi dây cung, bay cực nhanh, nhanh đến nỗi y phục trên người hắn bị xé nát, lộ ra cả một mảng thân thể. 

Cũng may, Vô Đạo nhận thức được nguy hiểm mà bỏ chạy, nếu do dự một giây nữa thôi, có lẽ hắn đã bị Lai Bá Âm Lục giữ lại rồi. Dù lực lượng vẫn ảnh hưởng đến, nhưng uy hiếp rõ ràng đã giảm đi rất nhiều. Mà Lai Bá Âm Lục đã kiệt lực rồi, trơ mắt nhìn Vô Đạo thoát khỏi trong gang tấc, hắn phẫn hận vô cùng. 

Đại huyết chùy giáng thẳng xuống Lang Gia thành, ngay cả Kỳ Liên sơn cũng không thoát khỏi. Cả một kiến trúc xa hoa lộng lẫy đã bị nghiền nát. Những người trốn trong kết giới đại trận thân thể mềm nhũn, tưởng chừng như Quỷ Môn quan đã hiện hữu ngay trước mặt. 

Bỗng dưng ngay khoảng khắc đó, một bóng đen nhỏ bé xuất hiện. Đứng trước khí thế khổng lồ của đại huyết chùy, hắn vô cùng nhỏ bé, tựa hồ như cự long và một con kiến hôi vậy. Nhưng không hiểu sao, so với đại huyết chùy, khi nhìn vào cái nhân ảnh cô độc đó, người ta lại cảm thấy đáng sợ hơn. 

Không ai nhìn rõ chân diện của hắn ra sao. Hắn thân thể bọc trong một tầng tử khí, trên tay dường như đang cầm một thanh kiếm màu đen. Cuồng phong gào thét, hư không đổ nát, bầu trời như muốn sụp đổ xuống, nhưng chỉ cần hắn đứng đó, bầu trời xuống sụp xuống cũng chẳng thể sụp được. 

Một tiếng nổ vang chấn động đất trời. 

Lang Gia thành bị kình lực làm cho sụp đổ. Kỳ Liên sơn rung động nhè nhẹ. Trong phạm vi ngàn trượng, không có ngoại lệ, tất cả đều bị chấn đến thổ huyết, đầu óc mơ hồ chẳng còn nhìn rõ được trên thương khung đang xảy ra chuyện gì. 

Nhưng có thể nhận ra một điểm rõ ràng, một kích tất sát kia, tưởng chừng hủy thiên diệt địa, vậy mà lại không thể phát huy hết tất cả sức mạnh. Bởi vì nó đã bị chặn bởi một người. 

Lăng không giữa bầu trời u ám, phảng phất trên người kẻ đó hiện hữu một loại khí tức cô độc, dường như hắn đã tách biệt với thế giới này, chẳng có ai có thể chạm vào thế giới của hắn. Đầu tóc rối bời, che đi khuôn mặt của hắn. Y phục rách tinh tươm, để lộ ra thân thể rướm máu. Nhưng hắn không hề gục gã, ngược lại còn đáng sợ hơn so với lúc xuất hiện. Ánh mắt huyết quang nhìn chằm chằm Lai Bá Âm Lục chẳng còn chút sinh cơ, như ngọn đèn trước gió tùy thời bị dập tắc kia, miệng lẩm bẩm: 

- Dù ngươi phá hủy cả thế giới, ta cũng không quan tâm. Nhưng ngươi dám động vào một sợi tóc của nàng, dù lên cửu thiên hay xuống địa ngục, ta vẫn sẽ khiến ngươi vạn kiếp không được siêu sinh. 

Hai tay hắn nâng kiếm chĩa thẳng lên bầu trời. Đột nhiên, tất cả những võ giả nào mang kiếm trên người, dù đã thức tỉnh ra kiếm linh hay một thanh kiếm tầm thường, tất cả đều phát ra một tiếng ngâm trong trẻo, rồi đồng loạt bay thẳng lên bầu trời. 

Lấy Tinh Hồn… không, chính là lấy cổ kiếm Đồ Lục làm trung tâm, vạn kiếm xoay xung quanh nó, rồi hợp nhất lại với nhau, biến thành một thanh cự kiếm, so với đại huyết chùy còn muốn lớn hơn, uy dũng hơn, và khủng bố chấn nhiếp chúng nhân hơn. 

- Kiếm-Trảm-Tinh-Thần. 

Một kiếm trảm xuống, giống như hàng vạn thanh kiếm đồng thời đánh xuống. Bầu trời như biến thành kiếm giới chịu sự điều khiển của cổ kiếm Đồ Lục, tất cả đều hướng về phía Lai Bá Âm Lục. Không hiểu sao, từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ, dù trải qua ma luyện khủng khiếp đi nữa, Lai Bá Âm Lục vẫn chưa hề biết cảm giác sợ hãi là gì. Nhưng bây giờ… cái cảm giác đó lần đầu tiên xuất hiện, cái loại cảm giác sợ hãi này đó xuất phát từ chính linh hồn của hắn. Sợ hãi… là sợ hãi tột cùng. Hắn chết đi do thiêu đốt sinh mệnh có lẽ còn tốt hơn trước khi chết phải trải qua cái loại cảm xúc khủng khiếp này. 

Một tiếng nổ nữa lại vang lên, khói bụi mờ mịt nổi lên tứ tung. Cả một vùng đất bị cự kiếm hủy diệt, không chút sinh cơ nào cả. Bầu trời trong sáng trở lại, thiên địa im lặng đến lạ thường. Không một ai lên tiếng, ánh mắt ai nấy đều chứa đựng sự kinh hoảng. Trước mặt bọn họ, một vùng đất đối diện Kỳ Liên Sơn kia, cứ như vậy mà xuất hiện một đường rãnh khổng lồ, sát khí của nó vẫn còn chưa tiêu tan. Thậm chí đến ngàn năm, vạn năm sau, sát khí vẫn còn chưa biến mất.