Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 56: Giao Dịch hội (Trung)




Bởi vì Giao Dịch hội này là để thẩm định các kiện bảo vật hoặc linh thảo có lai lịch bất phàm, thế nên chỉ có những nhân vật nổi danh trong các lĩnh vực như luyện đan, luyện khí… mới có tư cách trở thành Giám định sư. Thế nên dù là các siêu cấp thế lực, không có người có trình độ thì cũng không được phép ngồi vào ghế Giám định sư. 

Hai tán tu Mộc Thanh Kiệt, Lãnh Dạ Phong; hai trưởng lão tông môn Mạnh Nguyên đan vương, Diệp Dương, còn người cuối cùng dĩ nhiên chính là Vô Đạo. Lang Gia thành tổ chức đại hội này, thế nên tất nhiên phải có mặt người của Lang Gia thành rồi, vả lại, tri thức của Vô Đạo, bốn người kia hợp lại chỉ sợ cũng không thể so sánh kịp. 

Nhiếp Song không thấy Trương Vô Thường nể mặt Ngạo Kiếm thần điện. Tốt xấu gì, Ngạo Kiếm thần điện chính là siêu cấp thế lực đại diện cho Thiên Dương đại lục, hành động này không khác gì xem thường Ngạo Kiếm thần điện. Lại thấy Trương Vô Thường để cho một tên trẻ tuổi trở thành Giám định sư, ngang hàng với mấy nhân vật phong vân kia, triệt để nổi giận, chỉ tay về phía Vô Đạo, khó chịu hỏi:

- Trương thành chủ, ta đối với việc bốn vị kia trở thành Giám định sư thì không có ý kiến gì. Thế nhưng, tên trẻ tuổi này lại xứng trở thành Giám định sư sao? 

- Ồ, Nhiếp trưởng lão, bản thành chủ biết việc không đề cử người của Ngạo Kiếm thần điện khiến cho ngươi bất mãn. Chỉ là Giao Dịch hội này cực kỳ quan trọng, chỉ có những người có tri thức rộng lớn mới có tư cách trở thành Giám định sư. Bản thành chủ không nói Ngạo Kiếm thần điện kém cỏi, thế nhưng bản thành chủ có thể khẳng định, Đinh Xuân Thu tuyệt đối không thua bất kỳ bốn vị tiền bối ở đây. 

- Ha ha, là tự ngươi nói thôi, ở đây có ai tin hắn có năng lực đó chứ? 

- Bản vương tin tưởng Trương thành chủ!

Ở một góc khán đài khách khanh khác, bỗng nhiên Ngọc Kình vương mở miệng nói. Hắn vốn rất chán ghét lão già Nhiếp Song này, mà hắn cũng tính là một phần tử của Ảnh Nguyệt sơn trang, há có thể để cho Nhiếp Song xem thường Ảnh Nguyệt sơn trang được? 

- Nhiếp Song, ngươi muốn đi lên trên đó thì cứ nói đại một tiếng đi, để bản vương thay mặt cầu tình một tiếng, chứ đứng đây sủa bậy lung tung cái gì. À mà cũng phải nói, lão đầu ngươi có cái tư cách gì mà trở thành Giám định sư chứ? Ha ha ha… 

- Ngọc Kình vương, ngươi…

Nhiếp Song tức giận, chòm râu trắng run run, ánh mắt cay nghiệt nhìn Ngọc Kình vương, hận không thể một chưởng đập chết thằng nhóc này. 

- Ngươi cái gì mà ngươi. Có giỏi thì đánh đi, thử xem cái mạng già của lão khọm già ngươi có toàn thây trở ra hay không? 

Ngọc Kình vương không sợ hãi, ngược lại đối với Nhiếp Song tức giận càng thêm phấn kích. 

- Tiểu vương gia khiêu khích Ngạo Kiếm thần điện như vậy, không lẽ thực sự muốn khơi mào chiến tranh giữa Ngạo Kiếm thần điện và Viêm Dương đế quốc sao?

Nhiếp Song là tự mình làm mất mặt khiến cho Hoa Tam Trúc vô cùng phẫn nộ, chỉ là tình huống hiện tại không phải lúc quở trách hắn. Mà Ngọc Kình vương lại vô cùng quá đáng, càng làm cho Hoa Tam Trúc căm ghét hơn. Từ lúc tên này xuất hiện, uy phong của Ngạo Kiếm thần điện liên tục bị bôi nhọ. Chuyện này mà truyền đến tai điện chủ đại nhân, chỉ sợ nàng sẽ phải chịu tội không nhẹ.

Chỉ thấy Ngọc Kình vương cười ngạo mạn, nói tiếp:

- Chiến tranh? Tam Trúc đại tỷ, về nói với chủ nhân của nàng, nếu muốn chiến thì chiến, Viêm Dương đế quốc tùy thời bồi phụng. Cơ mà nếu trí nhớ của bản vương không lầm, Phong Thần chiến, Thần Địa, và cả Ma tộc chi chiến đều sắp đến gần, bản vương đoán, cho các ngươi mười cái lá gan nữa cũng không dám động thủ đâu. Hắc hắc, mà cho dù các ngươi có thực sự động thủ đi nữa, Tam Trúc đại tỷ, nàng nghĩ rằng thế lực đó sẽ bỏ qua chuyện này sao?

Khuôn mặt yêu mị của Hoa Tam Trúc đại biến, nàng làm sao không hiểu được ý tứ của Ngọc Kình vương là gì. Quả thực, ba cái thiên đại sự kiện kia chính là chuyện trọng đại của cả nhân tộc, thời khắc quan trọng này, không có bất kỳ siêu cấp thế lực nào muốn bị tổn hại lực lượng cả. Viêm Dương đế quốc tuy rằng đang thất thế, nhưng mà dù sao cũng là một siêu cấp thế lực, làm sao Vô Thượng Thiên cung không nhúng tay vào được. 

- Hai vị, bản thành chủ hy vọng đôi bên không vì thù hằn mà làm mất trật tự ở Long Hổ đại hội. Nếu các vị náo loạn, bản thành chủ đành phải mời hai vị rời khỏi Lang Gia thành mà thôi. 

Trương Vô Thường bỗng nhiên ra mặt giảng hòa. Mời khỏi thành, nói chính xác hơn là bị đuổi. Siêu cấp thế lực lại bị đuổi, chuyện này truyền ra, chỉ sợ bị người ta cười vào đầu. Hoa Tam Trúc hừ lạnh một tiếng, liền trở về chỗ ngồi, không thèm chú ý đến Ngọc Kình vương nữa. Rồi sau đó trừng mắt nhìn Nhiếp Song, nếu không phải tại lão già này lắm mồm, Ngạo Kiếm thần điện há có thể bị mất mặt đến như vậy. Nhiếp Song hoảng sợ, không dám nhìn vào mắt nàng. Hoa Tam Trúc là thượng cấp, hắn không dám có biểu hiện chống đối nào. 

Còn Ngọc Kình vương thì vẫn như vậy, cảm giác như vừa thắng trận trở về, thư sướng vô cùng. Không khỏi tiếu ý nhìn qua bên chỗ Ngạo Kiếm thần điện, bỗng dưng phát hiện bọn này thực sự không muốn bị phiền phức nữa, an phận ngồi một chỗ mặt cho Ngọc Kình vương tỏ ý khinh thường. Việc này khiến cho Ngọc Kình vương thất vọng, vốn định kiếm chuyện thêm một chút nữa, chẳng ngờ Ngạo Kiếm thần điện lại sợ bị mất mặt như vậy. 

Tiếp đó, Trương Vô Thường nhìn quanh toàn trường, nói tiếp:

- Bản thành chủ biết, không ít người ở đây nghi ngờ quyết định của bản thành chủ. Vậy nên bản thành chủ mới quyết định tiết lộ một chuyện, đồng thời cũng là mục đích chính là đại hội lần này, các đan dược mà trước đây Lang Gia thành ban bố, tất cả đều là do Đinh Xuân Thu luyện chế ra cả. Vẫn chưa đến lúc công bố mấy loại đan dược kia, nhưng bản thành chủ tin, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai thất vọng. 

Trương Vô Thường nói xong, triệt để khiến cho toàn thể người ở đây trở nên xôn xao, náo loạn. Đặc biệt là các tán tu đại hạn sắp đến, khi nghe tin tức này thì hơi thể không đều. Lang Gia thành công bố mấy loại đan dược kia, trong đó có một loại tăng thọ nguyên cho võ giả. Thọ nguyên sắp hết, viên đan dược kia chẳng khác gì ban cho bọn họ một cái mạng mới cả. 

Bởi vì vậy mới không ít tán tu lánh đời, hoặc là chờ cho đại hạn đến rồi viên tịch, hoặc là cống hiến phần sức lực còn lại trong Ma tộc chi chiến nghe tin tức đan dược tăng thọ nguyên kia xuất hiện liền cấp tốc chạy đến Lang Gia thành. 

Không những thế, chuyện này còn oanh động đến cả các Luyện Dược sư, đặc biệt nhất là Đan Thần tông. Đan Thần tông dù không phải siêu cấp thế lực, thế nhưng ngay cả Vô Thượng Thiên cung cũng phải nể mặt ba phần. Bởi vì bọn họ có các Luyện Dược sư tài giỏi nhất, dù là trong lúc chiến đấu với Ma Tộc hay trong thời kỳ bình yên, đan dược vẫn luôn chiếm vị trí hàng đầu. 

Luyện Dược sư vẫn luôn muốn tìm kéo kéo dài sinh mệnh của con người. Đan Thần tông với tư cách cự đầu trong giới Luyện Dược sư, bấy lâu nay vẫn luôn tìm hiểu về vấn đề nay. Nghe tin loại đan dược thần kỳ đó hiện thế, dù bán tín bán nghi, nhưng không thể bỏ qua cơ hội này được. Ít nhất phải chiếm được một viên, sau đó trở về tiến hành phân tích, đó là mục đích chính là Đan Thần tông xuất hiện ở đây. 

Kinh ngạc một hồi, Mạnh Nguyên đan vương mới lắp bắp hỏi, ánh mắt không thể tin được nhìn Vô Đạo:

- Đinh Xuân Thu đạo hữu… ngươi thực sự… thực sự có đan phương kỳ diệu này sao? 

Những người khác cũng lập tức nhìn Vô Đạo, biểu cảm so với Mạnh Nguyên đan vương không hề khác bao nhiêu. Vô Đạo vốn trong sự kiện Tài chủ lôi đài đã nổi tiếng, nhưng không ít người, đặc biệt là trong giới đan đạo xem trọng hắn, chỉ coi như hắn có thiên phú dị bẩm mà thôi. Còn bây giờ, ánh mắt của họ triệt để thay đổi rồi. Ánh mắt nóng bỏng nhìn Vô Đạo cứ như nhìn thiếu nữ đang khỏa thân vậy, hận không thể trực tiếp ôm hắn chạy về nhà. Bỗng chốc, cái tên “Đinh Xuân Thu” khắc sâu vào trong tâm trí của mỗi người. Nếu như sau này có thể gặp được, nhất định phải đối đãi như thượng khác, biết không chừng hắn sẽ ban cho mình loại đan dược thần kỳ nào đó thì sao? 

Ngay cả ngạo mạn như Ngạo Kiếm thần điện, tuy vẫn không có biểu hiện gì ra mặt, nhưng trong lòng thì rất nóng bỏng. Hoa Tam Trúc ánh mắt thăm thẳm, quả nhiên không có nhìn lầm Đinh Xuân Thu này. Đồng thời cái đan dược kia, nhất định cũng phải thu về, nàng trong lòng vô cùng nắm chắc. 

Vô Đạo đeo mặt nạ trên mặt, thế nên không ai nhìn thấy được biểu cảm của hắn ra sao. Chỉ là thông qua đôi mắt lãnh đạm kia, dường như xem chuyện này giống như một viễ rất bình thường. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- May mắn đạt được. 

Trả lời một cách ngắn gọn, nhưng nhiêu đó cũng đủ để tất cả mọi người xác định, loại đan dược thần kỳ kia thật sự tồn tại. 

Mạnh Nguyên đan vương cười lớn một tiếng, trực tiếp vỗ vai Vô Đạo, thất thố nói:

- Đinh Xuân Thu đạo hữu, nếu như không chê, hy vọng ngươi đến Đan Thần tông một chuyến để chúng ta luận bàn một hồi. Lão phu có thể khẳng định, Đan Thần tông sẽ đối đãi với ngươi một cách tôn quý nhất.