Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 55: Giao Dịch hội (Thượng)




Cảnh cáo chúng nhân một lần, sau đó Cố Độc Hành và các tài chủ khác liền trở về khu vực của mình. Ngọc Kình vương nhìn bóng lưng Cố Độc Hành rời đi, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Chẳng ai có thể biết được rằng, Ngọc Kình vương chính là một đệ tử Thanh Minh cung. Hắn thân phận trong hoàng tộc thấp hèn, thường xuyên bị người ta dẻ bỉu. 

Sau đó một lần vô tình gặp Cố Độc Hành, nhìn thấy tư chất của hắn không tồi, liền bảo hắn gia nhập Thanh Minh cung. Quả nhiên không làm cho Cố Độc Hành thất vọng. Ngọc Kình vương này quả nhiên là một viên ngọc thô, sau một quãng thời gian quan sát, Cố Độc Hành liền quyết định thu Ngọc Kình vương làm đệ tử. 

Mà không chỉ có mỗi một mình Ngọc Kình vương. Đế quân hiện tại của Viêm Dương đế quốc – Hoàng Vân Tiêu cũng là một đệ tử Thanh Minh cung. Sở dĩ Hoàng Vân Tiêu có thể lên ngôi đế quân, thế lực thật sự trợ giúp đằng sau lưng hắn chính là Thanh Minh cung. Bởi vì vậy, lúc bàn bạc phân chia lợi ích của đại hội lần này, Ngọc Kình vương mới ủng hộ Trương Vô Thường đến như vậy. 

Bị Cố Độc Hành cảnh cáo, không còn kẻ nào dám mang tâm tư quấy rối nữa. Và đương nhiên, kẻ tức giận nhất trong chuyện này chính là Nhiếp Song. 

- Hừ, lần này coi như ngươi may mắn. Lần sau sẽ không hên như vậy đâu. 

Nhiếp Song trong lòng bất mãn, nhưng chỗ này là địa phương của người ta, dù hắn là cao cấp trưởng lão Ngạo Kiếm thần điện đi nữa cũng không thể tùy tiện lỗ mãng được. 

Tài chủ lôi đài này không chỉ có các tán tu tham gia, mà còn có sự hưởng ứng của các tông môn đại phái nữa. Có một số môn phái nắm giữ đan phương thượng cổ, hoặc là trận pháp thượng cổ… nhưng không tài nào hiểu được ý nghĩa trong đó. Khư khư giữ trong tay cũng chẳng có ý nghĩa gì. Rốt cuộc liền chọn cách nhờ Lang Gia thành treo giải thưởng. Và đương nhiên, những giải thưởng này cực kỳ khổng lồ. 

Thông qua đại hội lần này, danh tiếng của Lang Gia thành tuyệt đối sẽ càng phất lên như diều gặp gió vậy. 

Cuối cùng tám ngày cũng trôi qua, Lôi đài tài chủ kết thúc. Mỗi tài chủ đều thu được một khối thủ bút khổng lồ. Những vấn đề của một hai ngày đầu thì bọn họ thu lợi về không nhiều, thậm chí có phần bất mãn vì đem kiến thức của mình giải đáp mấy cái vấn đề vô vị này. Nhưng càng về sau, các vấn đề càng lúc càng khó lên, và dĩ nhiên bọn họ càng thu về nhiều linh thạch. 

Trong số ba mươi người làm tài chủ, người kiếm được nhiều nhất tất nhiên là Vô Đạo. Hắn làm tài chủ của hai lôi đài, kiến thức về đan đạo và luyện khí lại vô cùng lịch duyệt, dường như tất cả các câu hỏi hắn đều trả lời được, quả thật khiến cho người ta khiếp hãi. 

Đương nhiên, số lượng tồn đọng lại vẫn không ít, và được chia thành cao thấp khác nhau. Những vấn đề này, Trương Vô Thường nói với bọn họ rằng, đại hội lần tiếp theo sẽ giải quyết. Bởi vậy nên, Long Hổ đại hội tiếp theo sẽ còn phi thường náo nhiệt hơn nữa. 

Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu sáng xuống Lang Gia thành phồn hoa rộng lớn. 

Trương Vô Thường tướng mạo tuấn tú, đứng giữa đại quảng trường, ôm quyền kính lễ với tán tu khắp nơi, nói:

- Đã tám ngày trôi qua, ngày hôm nay chính là buổi đầu tiên của Giao Dịch hội. Giao Dịch hội sẽ được tiến hành như thế này, các vị nào có bảo vật mà không biết lai lịch, cách sử dụng của nó như thế nào, các vị bỏ nó vào trong Càn khôn trạc rồi đem qua bên kia đăng kí. Lang Gia thành tuyệt đối sẽ bảo mật thông tin của quý vị, trừ phi các vị tự để lộ ra thì không một ai đoán được kiện bảo vật đó là của các vị cả. 

- Bởi vì thời gian có hạn, thế nên bảo vật các vị đăng kí vào Giao Dịch hội sẽ chia làm sáu cấp độ, từ bảo vật ngũ phẩm cho đến bảo vật nhất phẩm, và cao cấp nhất sẽ là bảo vật tuyệt phẩm. Đương nhiên, nếu như có bảo vật nào cao cấp hơn cả bảo vật tuyệt phẩm thì sẽ đến lúc đó sẽ có người tiếp tục sắp xếp tiếp. 

- Bảo vật đó, các vị nếu muốn trực tiếp đấu giá thì mời dùng tinh thần lực truyền vào ngọc phù lúc các vị đăng ký bảo vật được đưa cho, Lang Gia thành sẽ không lấy bất cứ một phần trăm nào cả, đấu giá sẽ hoàn toàn miễn phí. Còn nếu như muốn giữ cho riêng mình, Lang Gia thành sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng. 

- Bản thành chủ sẽ mời ra năm vị giám định sư có danh khí cao nhất, năm người đồng loạt quan sát bảo vật, hạn chế thấp nhất sự sai sót của bảo vật. 

- ………

Giao Dịch hội quả nhiên là đặc sắc. Một thế lực nhất phẩm đã nói đảm bảo thông tin chủ nhân bảo vật, tuyệt đối sẽ không nói hai lời. Thế nên tán tu hoàn toàn có thể tin tưởng. Hàng vạn người đứng ở đây, có không ít người có bảo vật, thế nhưng không biết lai lịch của nó ra sao. Mà bọn họ cũng không dám nhờ ai giám định cả, lòng người khó đoán, ai mà biết được sau khi giám định, nhìn thấy đó là bảo vật bất phàm thì liền ra tay giết người đoạt bảo. Chuyện này không hề ít, mà tán tu thân cô thế cô, đối với tính mạng của mình càng thêm quý trọng. Giao Dịch hội lần này, không thể không nói đã đánh động vào căn bệnh của bọn họ. 

Và đặc biệt khiến bọn họ để tâm nhất chính là đấu giá miễn phí. Bình thường, các đấu giá hội khi nhận đấu giá một bảo vật nào đó, bọn họ sẽ thu về từ ba đến năm phần trăm tổng số tiền đấu giá được. Đừng nhìn thấy con số ba đến năm phần trăm này nhỏ mà xem thường. Nếu như đấu giá một bảo vật nghịch thiên, ba đến năm phần trăm này sẽ giúp đấu giá hội thu về một khoảng tiền khổng. Hoặc thậm chí là đấu giá những bảo vật bình thường, mỗi lần đấu giá, số lượng bảo vật cũng không hề ít, cũng đêm về cho thượng hội một số tiền không nhỏ. 

Võ giả phải vào sinh ra tử, không biết bao lần đối diện với sống chết mới thu được bảo vật đó, mà đấu giá hội chỉ tùy tiện làm vài cái hành động đã lấy được một số tiền từ đấu giá, vậy mới biết, thương gia bọn họ giàu có đến mức nào. 

Thế nhưng mà Giao Dịch hội lại không lấy bất cứ một đồng một cắt nào, khiến cho giới tán tu cực kỳ nể phục. Và đương nhiên trái ngược với giới tán tu, thương hội và tông môn đại phái lại càng thêm ngứa mắt Lang Gia thành. 

Tiếp đó, Trương Vô Thường nhìn về phía nhất phẩm tông môn Đan Thần tông, mở miệng nói:

- Giao Dịch hội lần này, chỉ sợ có không ít thứ liên quan đến linh dược. Đan Thần tông nổi tiếng về lĩnh vực này, hy vọng Mạnh Nguyên đan vương nể mặt bản thành chủ trở thành đấu giá sư cho Giao Dịch hội. 

Đan Thần tông là nhất phẩm tông môn đỉnh tiêm, căn cơ thâm hậu không dưới bảy nghìn năm. Nếu như Luyện Khí công hội tại Tứ Hải vương triều là cự đầu trong giới Luyện Khí giả, Đan Thần tông này cũng là một quái vật khổng lồ trong giới Luyện Dược sư, được giới Luyện Dược sư kính trọng nhất. Với danh khí bậc này, sẽ không có bất kỳ ai phản đối người của Đan Thần tông trở thành một đấu giá sư, đương nhiên là với điều kiện bọn họ đồng ý. 

Chỉ thấy những người bên Đan Thần tông thần sắc vui vẻ, dĩ nhiên với việc Trương Vô Thường đề xuất bọn hắn trở thành một trong năm đấu giá sư phi thường hài lòng. Mạnh Nguyên đan vương là người dẫn đầu đoàn Đan Thần tông lần này, đứng dậy khỏi ghế khách khanh của mình, nhìn Trương Vô Thường nói:

- Trương thành chủ đã nói như vậy, lão phu làm sao từ chối được, đành mặt dày trở thành đấu gia sư vậy. 

- Ha ha, tiền bối làm đấu giá sư, có kẻ nào dám phản đối chứ?

Trương Vô Thường vuốt đuôi ngựa, dù rằng biết được, thế nhưng trong lòng Mạnh Nguyên đan vương rất thoải mái, đối với Trương Vô Thường nhìn cực kỳ thuận mắt. 

Người tiếp theo Tinh Hồn muốn mời, chính là cự đầu giới Luyện Khí – Luyện Khí công hội. Giao dịch hội này, linh dược có, pháp khí đương nhiên cũng phải có rồi. Không mời Luyện Khí giả thì đúng là một sai lầm đáng chê cười nhất. Và đương nhiên, Trương Vô Thường làm sao có thể phạm sai lầm này được. 

- Luyện Khí công hội, bản thành chủ cũng muốn mời một vị Luyện Khí giả trong đoàn các vị trở thành một đấu giá sư lần này, không biết các vị có đồng ý không? 

- Không thành vấn đề. 

Người vừa nói là một lão đầu tử râu tóc bạc trắng, thế nhưng khuôn mặt hồng hào, ánh mắt sáng như hai ngọn đuốc, thân thể lực lưỡng với làn da cổ đồng, nếu không nhìn vào râu tóc thì người ta còn tưởng rằng lão đầu tử này chỉ mới ba mươi mấy tuổi mà thôi. Lão đầu tử này chính là Diệp Dương, người đã từng là tài chủ trong Tài chủ lôi đài. 

Đại hội lần này chủ yếu là vì giới tán tu, thế nên không thể không mời bọn họ vào được. Trước đó quan sát, Diệp Nhất Phàm và Âu Dương Thiếu Cung đã lựa chọn ra một vài người có danh khí cao trong giới tán tu, sau đó nói cho Trương Vô Thường để hắn công bố. 

- Mộc Thanh Kiệt tiền bối, Lãnh Dạ Phong tiền bối, không biết hai vị có muốn trở thành đấu giá sư không?

Mộc Thanh Kiệt và Lãnh Dạ Phong là hai tài chủ lôi đài mà giới tán tu đề cử. Danh khí của hai người này cực cao, tuyệt đối có thể xếp vào mười người có tu vi mạnh nhất giới tán tu. Đã là cự đầu, vậy thì không thể không mời được rồi. 

Chỉ thấy hai người Mộc Thanh Kiệt và Lãnh Dạ Phong ngạc nhiên, sau đó mới nói:

- Nếu như chư vị không dị nghị, ta tất nhiên sẽ không từ chối. 

- Ta cũng như vậy. 

Tán tu xung quanh lập tức lên tiếng:

- Mộc Thanh Kiệt tiền bối và Lãnh Dạ Phong tiền bối không chỉ tu vi cao cường, mà tâm tính cực kỳ trượng nghĩa, chúng ta sẽ không phản đối. 

- Đúng vậy, ai phản đối thì đứng ra đây xem nào. 

- Nhị vị tiền bối không thể từ chối. 

- Hai vị tiền bối chính là nhân vật được kính trọng bậc nhất trong tán tu chúng ta, hai vị làm đấu giá sư sẽ không có bất kỳ dị nghị nào. 

- ………

- Ha ha, nhị vị tiền bối thấy rồi đó, ai cũng đồng ý cả, chỉ còn chờ quyết định của nhị vị tiền bối mà thôi. 

Trương Vô Thường cười ôn hòa nói. Được giới tán tu ủng hộ như vậy, Mộc Thanh Kiệt và Lãnh Dạ Phong rốt cuộc cũng động lòng, hướng giới tán tu xung quanh, ôm quyền nói:

- Chư vị bằng hữu đã ủng hộ như vậy, Mộc Thanh Kiệt ta liền mặt dày đồng ỳ. 

- Lãnh Dạ Phong ta tuyệt đối sẽ không để cho tán tu mất mặt.