Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 47: Tài đại khí thô (Trung)




Dù đã biết trước rằng, Long Hổ đại hội mà Tinh Hồn tổ chức sẽ rất đông, nhưng thật sự không ngờ rằng nó lại náo nhiệt đến mức như thế này. Thậm chí Diệp Nhất Phàm và Trương Vô Thường còn phải điều động thêm nhân sự để dễ bề quản lý tình hình. 

Lại nói đến chuyện đang được bàn tán nhiều nhất, đó chính là sự kiện lôi kiếp trùng điệp những ngày trước. Thần bí nhân liên tiếp đột phá kia, rốt cuộc hai ngày trước cũng chịu dừng lại. Có thể độ kiếp bên trong Kỳ Liên sơn thánh địa, thần bí nhân nọ tuyệt đối là người của Lang Gia thành. Nhìn khí thế của kiếp vân cuối cùng, thần bí nhân đó tuyệt đối đã thành công tiến vào hàng ngũ cường giả Đấu Thần kỳ. Rốt cuộc Lang Gia thành, hay nói chính xác hơn là Ảnh Nguyệt sơn trang có thể đào móc đâu ra một cường giả bá đạo đến như vậy, độ kiếp mà cứ giống như ăn cơm bữa. Thật quá kinh khủng. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Tổng bộ Ảnh Nguyệt sơn trang, Kỳ Nguyệt cung. 

Chỉ còn gần một giờ nữa, đại lễ khai mạc đại hội chính thức bắt đầu. Thế nên Diệp Nhất Phàm liền giao lại mọi việc cho Trương Vô Thường và đám thuộc hạ, bản thân hắn đích thân đi đến Kỳ Nguyệt cung để thông tri cho Tinh Hồn. 

Chạy đến nơi, chỉ thấy giữa đại điện, một gã thanh niên toàn thân diện hắc bào, mục diện mỹ mạo bất phàm, mái tóc trắng được chải chuốt gọn gàng, trên đầu đội tử ngọc kim quang, trên người ẩn hiện một cỗ ngạo khí lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi. Diệp Nhất Phàm nhìn người này, đích thị chính là Tinh Hồn, thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Chỉ là, cảm giác này chỉ thoáng qua mà thôi, bởi vì thời gian đã cận kề, hắn cũng không có nhiều thời gian nghi hoặc việc này. 

- Quân thượng, thời gian sắp đến rồi, chúng ta đi đến đại quảng trường thôi. 

Tinh Hồn tất nhiên cũng nhận ra Diệp Nhất Phàm, hắn gật đầu, thanh âm không mặn không nhạt đáp:

- Đi thôi. 

Nói rồi, hắn cùng với Diệp Nhất Phàm nhanh chóng đi ra khỏi Kỳ Nguyệt cung. Thoáng chốc, Kỳ Nguyệt cung tuyệt đẹp này lại trở nên ảm đạm. Đột nhiên lúc đó, một bóng người từ phía đằng sau cây cột bước ra. Kẻ này cũng diện một bộ hắc y, mái tóc trắng trên đầu được buộc một cách phong trần, chỉ là trên khuôn mặt của hắn lại đeo một chiếc mặt nạ màu vàng bằng đồng, đôi mắt màu huyết ngọc kia ẩn hiện một cỗ ngạo khí. Khóe môi nở một nụ cười thần bí, thanh âm thì thào tự nói:

- Cũng nên rời khỏi đây thôi!

Trong không gian vắng lặng tịch mịch, bóng người màu đen đó cũng lặng lẽ biến mất không dấu vết, phảng phất như Kỳ Nguyệt điện này chưa hề có mặt hắn vậy. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

- Oa, thật náo nhiệt. Nhìn kìa, đó là Băng Sương Ngân Long, thực lực có thể sánh với nhân loại Thần Vương cảnh. Ta đọc trong sách nói Băng Sương Ngân Long này chỉ xuất hiện tại Thiên Băng đại lục, số lượng cũng không phải là nhiều, đặc biệt cực kỳ hung dữ. Không ngờ cũng xuất hiện ở chỗ này. 

- Có cả Quỷ Nhãn Yêu Chu chỉ tồn tại ở Thiên Hồng đại lục, thực lực cũng không thua kém gì Băng Sương Ngân Long; kia là Liệt Diễm Thanh Ngưu, Tử Viêm Tinh Sư… 

- Tu luyện tại Ma Thú Sơn Mạch mấy năm, thế nhưng cũng không có gặp mấu đầu yêu thú vừa mạnh lại vừa đẹp bằng mấy đầu yêu thú kia.

- Sư tôn cho chúng ta thoải mái tại đại hội lần này, cứ quẩy một trận thật sướng đi nào. 

- Ngươi nói gì thế. Sư tôn để cho chúng ta thoải mái là để học hỏi kinh nghiệm thực tế, đừng có mà quậy phá lung tung ảnh hưởng đến đại sự. 

- ………

Trên đường lớn, một đám thanh thiếu niên chừng mười một mười hai tuổi, mặt mày sáng sủa tinh anh không ngừng dòm ngó xung quanh, miệng không ngừng hoạt động. Nếu không phải nhìn y phục bọn chúng khá tôn quý, không biết chừng đã bị người ta cười vào mặt vì cái tội quê mùa rồi. Đám thiếu niên này, đương nhiên chính là đám đệ tử của Tinh Hồn. 

Đã là địa bàn của mình, thế nên Tinh Hồn không muốn gò bó đám bọn chúng, để cho bọn chúng thoái mái một chút. Đi trên đường không ngừng ngó đông ngó tây, gặp thứ gì cũng liên tục bàn luận, nếu không phải nhờ có Long Uyên và Long Ngọc Huyền kiềm chế, chỉ sợ mấy tên kia đã bát nháo một trận rồi. 

Bỗng nhiên ở phía đối diện, có một đám người, đi đầu là một thanh niên khá tuấn tú, song hành với hắn là một nữ tử xinh đẹp diện hồng y. Nếu đám Long Uyên để ý, tất nhiên cũng sẽ nhận ra những người này. Đó chính là người của Thịnh Bảo đường, một tông môn nhị phẩm có quan hệ khá tốt với Lang Gia thành. 

Gã nam tử đi đầu kia tất nhiên chính là Tề Lãng, kẻ trước đây đã chặn đầu đám Long Uyên muốn cướp đoạt Lam Dực Phi Long. Bởi vì chuyện đó, thế nên tâm tình của Tề Lãng không mấy dễ chịu. Hôm nay nhìn thấy đám Long Uyên, nhớ đến mối thù ngày hôm đó, trong lòng hắn lại nổi lên một trận nộ hỏa. 

- Đám oát con, còn nhớ bản công tử không?

Thấy đám Long Uyên biểu hiện quê mùa như vậy, giống như đám nhà quê mới lên thành phố, mà Tề Lãng lại có vài cao thủ hộ vệ sau lưng, thế nên Tề Lãng liền không ngần ngại tiến lên tìm cơ hội trả thù. 

- Thằng nào thế? 

Đang phấn kích thì không biết từ đâu chui ra một thằng vô duyên chặn đường. Long Tuyền đặc biệt nhạy cảm với chuyện này, khuôn mặt non nớt xuất hiện một tia khó coi, quát lớn một tiếng. 

- Mới có mấy ngày mà đã quên mất bản công tử rồi sao? Xem ra ngươi cần được thông não à. 

Thấy Long Tuyền biểu hiện như vậy, sắc mặt Tề Lãng trầm xuống, trông khá khó coi. Hắn bình thường nổi danh như thế nào, chính là đệ tử ưu tú nhất Thịnh Bảo Đường, tương lai sớm muộn gì cũng chấp chưởng Thịnh Bảo Đường. Mấy ngày trước bị sỉ nhục như vậy, chỉ sợ sẽ hình thành tâm ma. Thế nên hắn rất muốn trả mối thù này. 

Long Tuyền không để tâm, nhưng không phải là không có người nhận ra. Người đó chính là kẻ tham tiền nhất – Long Vô Mệnh. Linh quang trong đầu lóe lên, Long Vô Mệnh vỗ tay một cái, hớn hở nói:

- Nhớ ra rồi. Lão cửu, thằng này là kẻ đã chặn đường đòi lấy Lam Dực Phi Long, cuối cùng bị ngươi một trảo vặn họng, xém chút nữa đi gặp tổ tiên đấy. Nhớ không!

Chỉ thấy Long Tuyền nghiên đầu, mắt chớp chớp, có lẽ đang lục lọi lại ký ức trong đầu. Sau đó, hắn bỗng ồ lên một tiếng, vừa cười vừa nói:

- Tưởng ai, hóa ra là ngươi. Sao, lần trước ăn đòn chưa chừa, giờ muốn bị đánh nữa à?

- Hắc hắc, không thể không bội phục mồm mép của tiểu tử ngươi, chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm đến như vậy. 

Tề Lãng cười lạnh một tiếng. Tuy rằng lần trước bị Long Tuyền một chiêu đánh bại, trong lòng hắn vẫn khiếp sợ không thôi. Nhưng lần này, đi theo bảo vệ hắn là một cường giả Thiên Thần cảnh sơ kỳ, hắn không tin Long Uyên có thể làm được như trước đây. 

- Ê mà chậm đã. Ta nghe nói, ngày hôm nay nếu có kẻ làm loạn thì sẽ bị Lang Gia thành trừng trị đấy. 

Long Tuyền che miệng cười tiếu ý. Hắn chính là đang nhắc lại chuyện trước đây, khi lần đầu tiên gặp Tề Lãng, đây chính là câu cửa miệng. Kẻ ngu cũng có thể nhận ra, ý tứ của Long Tuyền là gì. Sắc mặt Tề Lãng trầm xuống, sát ý nổi lên, nếu như có thể giết người thì dù có mười cái mạng, Long Tuyền cũng không chống đỡ nổi. 

- Hừ, giết một kẻ nhà quê mà thôi. Bản công tử không tin Lang Gia thành sẽ làm khó dễ chúng ta chỉ bởi vì đám nhà quê các ngươi. Nguyên Nghĩa trưởng lão, mau bắt hắn lại cho bản công tử. 

Nguyên Nghĩa trưởng lão chính là cường giả Thiên Thần Cảnh bảo hộ cho Tề Lãng. Lần trước nghe chuyện Tề lãng bị người ta khi dễ, phụ thân của hắn liền cử Nguyên Nghĩa này bảo hộ cho hắn, nếu như có thể gặp lại kẻ lần trước thì lập tức bắt về Thịnh Bảo đường xử phạt. 

Nhìn khuôn mặt già nua của Nguyên Nghĩa, dường như có chút không vui. Lão ta tuổi tác không nhỏ, thế nhưng lại bị Tề Lãng sai vặt. Nếu như gặp cường giả đúng nghĩa thì không nói đi, đằng này bắt lão đi đối với một đám tiểu mao đầu, lão làm sao không buồn bực cho được. 

Thấy Nguyên Nghĩa không muốn tiến lên, Tề Lãng trong lòng hừ lạnh một tiếng, chỉ là bây giờ đang cần người, hắn đành hạ thấp điệu bộ một chút:

- Nguyên Nghĩa trưởng lão, xong chuyện lần này, ta nhất định sẽ bẩm báo với phụ thân, nhất định ban thưởng cho trưởng lão thật hậu hĩnh. 

Nghe câu đó, khuôn mặt già nua của Nguyên Nghĩa mới động dung một chút. 

- Thế thì lão giả này phải động thủ một chút vậy. 

Lão gật đầu với Tề Lãng một cái, lại quét mắt qua nhìn đám Long Uyên, cơ hồ không đặt bọn chúng tồn tại trong mắt. Giọng hơi khà khàn, nhưng bên trong lại ẩn chứa uy áp:

- Lão phu không muốn làm khó các ngươi, chỉ cần quỳ xuống xin lỗi Tề Lãng công tử là được. Xong xuôi lão phu sẽ để các ngươi đi. 

Dương như cái ý tưởng này không phải là những gì Tề Lãng đang suy nghĩ trong đầu, thế nên vừa nghe xong hắn chợt trở nên khó coi. Chỉ là chưa kịp lên tiếng đã bị Nguyên Nghĩa trừng mắt một cái. 

Hiện tại chuyện này đã khiến cho đông người tụ tập, náo nhiệt như vậy, không xem thì cũng tiếc. Thịnh Bảo đường danh tiếng cũng không tồi, thế nhưng lại nổi tiếng bao che khuyết điểm. Nhìn đám thiếu niên kia, dường như đã đắc tội với đại công tử của Thịnh Bảo đường – Tề Lãng. Mặc dù không ít người đoán rằng, thân phận của đám Long Uyên không hề tầm thường, nhưng khi so sánh với Tề Lãng thì có lẽ không thể nào bằng được. Ai cũng lắc đầu, ánh mắt đáng thương nhìn bọn chúng. 

Bị Nguyên Nghĩa bắt quỳ xuống xin lỗi Tề Lãng, không chỉ Long Tuyền, mà cả tám tên khác đều giống như nghe một câu chuyện khôi hài nhất vậy. Sư tôn bọn hắn là ai? Chính là chủ nhân thật sự khống chế Lang Gia thành. Thân phận của bọn chúng hiện tại không hề thua kém gì vương tử của các đại đế quốc, không ngờ lại bị một cái nhị phẩm tông môn bắt quỳ gối.