Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 4: Thiên chân vô tà (Thượng)




Ba tháng trước, đại chiến Thiên Phong đế đô chấm dứt. Một đế đô phồn hoa nhất đẳng Huyền Thiên giới hóa thành một vùng tử địa, khí tức tử vong đậm đặc bao phủ một vùng rộng lớn, sau đó không ngừng tản ra xung quanh. Ngay lập tức các tông phải cử cao thủ đến hợp lực trấn áp cỗ khí tức tử vong này lại, mất không dưới một tháng mới tạm thời vây khốn được. 

Trịnh Thần Không và Tinh Hồn cả hai biến mất không dấu vết, ngay cả thần khí trấn quốc Thương Khung ấn, Thiên Phong đế quốc cũng không thể thu hồi lại. Thiết nghĩ cả hai người họ đã tán thân, còn Thương Khung ấn thì lưu lại ở Thiên Phong tử địa, cơ hồ Thiên Phong đế quốc chẳng thể lấy lại được. Vốn nghĩ là đầu tư có lợi, không ngờ lại mất cả vốn lẫn lại. 

Địa vị của Thiên Phong đế đô vì vậy mà suy giảm nghiêm trọng, khiến cho Lôi Thần đế quân cực kỳ giận dữ. Bởi vì trong đại chiến, lực lượng Thiên Phong đế đô là bị tổn hại nhiều nhất, đúng là hành sự tại nhân, thành sự tại thiên. Các tông môn đại phái khác sau đó lần lượt rút đi hết, chẳng ai dám lưu lại cả, chỉ sợ bản thân bị vạ lây. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Thiên Long thần điện, Ngọc Hoa cung. Từ khi trở về, Tàng Tử Đan thương xuyên tới Ngọc Hoa cung một mình. Đây là nơi trước đây nàng đã từng nhìn thấy bóng dáng của hắn, thế nhưng thiết nghĩ có lẽ chỉ là ảo tưởng trong lòng. 

Dù ở cách xa Thiên Phong tử địa cả ngàn dặm, thế nhưng tình báo vẫn cực kỳ nhanh chóng. Biết được Thiên Phong đế đô biến thành một vùng tử địa không chút sinh cơ, dù cao thủ Đấu Thần kỳ tiến vào cũng không thể trở ra. Thế nên cơ hội hắn sống sót bằng con số không, khiến cho nàng như rơi xuống vực thẳm. Nhìn đôi mắt sưng húp cả lên liền biết những ngày này Tàng Tử Đan đã khóc chẳng biết bao nhiêu lần, thật khiến cho người ta cảm thấy chua xót. 

Tàng Hồng Uyên đứng từ xa nhìn nàng, gió nhẹ thổi qua khẽ lay động mái tóc đen được cột chỉnh chu, phảng phất một nét bi thương. Nhìn nàng như vậy, trong lòng nổi lên một cảm giác khó chịu khó nói thành lời. Hắn ghét kẻ đã khiến nàng trở nên u buồn như vậy, nhưng đồng thời cũng rất hâm mộ. Hắn tự hỏi, nếu đổi lại người chết tại Thiên Phong tử địa là hắn, liệu rằng Tàng Tử Đan có vì hắn mà bi thương như vậy không? 

Trong một lúc ngẩn người, đến khi nhìn lại thì Tàng Hồng Uyên chẳng thấy Tàng Tử Đan đâu. Hắn hoảng hốt, lập tức đưa mắt nhìn xung quanh. Tại vì bên trong Ngọc Hoa cung không được phép vận dụng thần lực, nếu vi phạm sẽ vô tình kích hoạt trận pháp thủ hộ khiến cho bản thân bị phản phệ, nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng. 

Khi nhìn thấy nàng, lúc ấy Tàng Tử Đan đứng đối diện một nam tử bạch y cực kỳ tuấn mỹ, ngũ quan ôn nhu, da thịt vốn dĩ đã trắng noãn, cộng thêm bạch y trên người phụ trợ, quả thật giống như bạch ngọc không hề có bất cứ một tia tỳ vết nào. 

Một nam tử hoàn mỹ vô khuyết, quả thực chính là người trong mộng của hàng vạn nữ nhân trong thiên hạ. Thế nhưng đó không phải là điều mà Tàng Hồng Uyên kinh ngạc, gã nam tử bạch y kia, không phải đã chết tại Thiên Phong tử địa, sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này. Tàng Hồng Uyên cấp tốc chạy đến, trong lòng lo sợ, không lẽ có người muốn gây khó dễ nàng. 

Đến nơi, hắn nghe thấy một thanh âm êm dịu vang lên, chính là gã nam tử bạch y kia nói:

- Tiểu muội, ta thực sự không phải người tên Dạ Quân. 

- Muội không tin, chắc chắn sau đại chiến, tinh thần của huynh trở nên mơ hồ nên mới không nhớ ra muội. Thế nhưng không sao, muội chờ được. Đúng rồi, tam sư bá là cao thủ Luyện Dược sư, chỉ cần ông ấy tương trợ, bệnh của huynh nhất định sẽ trị khỏi. Dạ Quân, huynh mau đi theo muội. 

Thanh âm của nàng tràn ngập bi thương, đôi mắt thiên chân vô tà (ánh mắt chân thật) nhìn Tàng Thiên Ca không chút giả dối. Nhớ lại khi nãy, Tàng Tử Đan tâm trạng tuyệt vọng ngồi thơ thẩn một mình, đột nhiên nhìn thấy Tàng Thiên Ca đi dạo, lúc đầu còn tưởng bản thân vì quá nhớ nhung mà sinh ảo giác. Nàng lập tức định thần lại, quả thật người kia không phải là một bóng ma. 

Tàng Tử Đan vui mừng đến rơi nước mắt, nàng chẳng quản điều gì, mặc kệ vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, lập tức chạy tới ôm lấy hắn từ phía sau. Tưởng bị người khác ám toán, thế nhưng nhận ra chỉ là một nữ tử yếu đuối, hắn liền đình chỉ xuất thủ. Thế nhưng vừa xoay người lại thì bị nàng ta ôm chặt lại, nước mắt thấm ướt cả bạch y, không ngừng thút thít trong lòng hắn. 

Tàng Thiên Ca không muốn làm hỏng tâm trạng của nàng, thế nên chỉ chậm rãi khuyên nhủ, từ từ đẩy nàng ra khỏi người mình. Chỉ là khiến hắn hơi bất ngờ, tiểu cô nương này lại nhận lầm hắn với một người nào khác, chốc lát khiến hắn không phải làm như thế nào cho phải. Bởi vì dù có nói như thế nào đi nữa, Tàng Tử Đan cũng không chịu nghe, luôn khẳng định hắn chính là người tên Dạ Quân nào đó. 

Trong lòng bất lực, đúng lúc này một thiếu niên xuất hiện, người đó dĩ nhiên chính là Tàng Hồng Uyên. Tàng Thiên Ca nhìn nam tử này, trong lòng liền biết chính là người đang âm thầm bảo vệ Tàng Tử Đan, đang định bảo hắn đưa nàng trở về nghỉ ngơi, bất giác nhìn thấy trong đôi mắt của Tàng Hồng Uyên hiện lên một nét khó tin. Chỉ thấy hắn thốt lên:

- Không thể nào, ngươi… ngươi vẫn còn sống?

Một người nhầm lẫm, điều này còn có thể giải thích, đặc biệt là Tàng Tử Đan. Tàng Thiên Ca suy nghĩ, có lẽ nàng mất đi người nàng yêu thương nhất, vì vậy khi nhìn thấy hắn có nét gì đó giống người đã khuất kia nên mới bị nhầm lẫn. Thế nhưng cả người nam tử kia, biểu cảm so với Tàng Tử Đan cơ hồ không hề khác biệt. Tàng Thiên Ca lập tức giải thích:

- Ta không phải người tên Dạ Quân, tên của ta là Tàng Thiên Ca. 

Cái tên Tàng Thiên Ca hiện lên trong đầu Tàng Hồng Uyên, dường như hắn đã nghe qua ở đâu rồi, chỉ là hiện tại không cách nào nhớ ra được. 

- Không phải, huynh là Dạ Quân, không phải Tàng Thiên Ca gì đó. Huynh chỉ đang bị tổn thương tinh thần nên mới không nhớ ra bản thân thôi, huynh mau đi theo muội, để cho tam sư bá…

Tàng Tử Đan trên gương mặt xinh đẹp bi thương rơi xuống hai dòng lệ, giọt nước mắt lấp lánh như thủy tinh rơi xuống mặt đất, rồi dần dần tan biến đi, phảng phất một nét thương cảm vô hạn. Không muốn nhìn thấy nàng đau khổ tuyệt vọng như vậy, Tàng Hồng Uyên liền rat ay đánh nàng ngất đi. Hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong đôi mắt u buồn của nàng, khuôn mặt người mà nàng yêu thương nhất dần dần nhòa đi, cuối cùng chỉ còn lại bóng đêm vô hạn. 

Ôm thân thể mềm mại nhỏ bé của Tàng Tử Đan trong vòng tay, Tàng Hồng Uyên thở dài một tiếng bất lực, vì cớ gì nàng trở thành như thế này. Rồi hắn lại chuyển ánh mắt sang nhìn Tàng Thiên Ca, lãnh đạm nói:

- Ta thay nàng xin lỗi ngươi. 

- Không có gì, ngươi nhất định phải chăm sóc nàng thật tốt. 

Tàng Thiên Ca gật đầu, lại nhìn Tàng Tử Đan trên khóe mắt, dòng lệ buồn vẫn còn đang lăn dài kia, không khỏi lắc đầu. Đang định quay lưng rời đi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại hỏi:

- À đúng rồi, ta muốn hỏi một chuyện. Người tên Dạ Quân nọ thật sự rất giống ta sao?

Chỉ thấy Tàng Hồng Uyên giật mình một cái, tựa hồ có điều gì đó khó nói. Tàng Thiên Ca vẫn đứng yên tại chỗ chờ đợi câu trả lời. Cuối cùng, Tàng Hồng Uyên mở mắt, nói:

- Ta tuy chưa từng tiếp xúc với người đó một lần nào. Thế nhưng ta có thể khẳng định, ngươi và hắn giống nhau tuyệt đối, nếu nói hai ngươi là một cặp song sinh tuyệt đối không sai. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Ký ức trong đầu Tàng Thiên Ca hiện lên, ngày hôm đó, Tàng Tử Đan và Tàng Hồng Uyên cả hai người đều xác nhận hắn và Tinh Hồn giống nhau, bây giờ lại thêm một Mặc Tử Hiên nữa, trên đời này thực sự có người giống như thật sao? Trong lòng hắn tự hỏi. 

Đáng tiếc, người đó đã chết, nếu không, hắn thực sự muốn gặp người đó một lần để xem người đó rốt cuộc như thế nào. 

Hắn đang suy tư, đột nhiên một giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai:

- Tàng Thiên Ca, Tàng Thiên Ca… ngươi vẫn ổn chứ?

Giọng nói đó kéo hắn bừng tỉnh từ giấc mộng trở lại với hiện thực, đến khi nhận ra thì thấy một lão đạo đứng trước mặt mình. Người đó đích thị là Đoàn Lôi – phó cung chủ Vô Thượng Thiên cung, người đã xuất thủ cứu hắn một mạng. Biết mình thất thố, Tàng Thiên Ca vội hành lễ, nói:

- Ta vẫn ổn. Vừa rồi đa tạ tiền bối xuất thủ tương trợ, nếu không chỉ sợ tính mạng ta khó bảo toàn. 

Chỉ thấy Đoàn Lôi gật đầu, cơ hồ rất vừa mắt với Tàng Thiên Ca, gương mặt nghiêm nghị xuất hiện nụ cười:

- Chuyện nên làm cả. Trước khi Chu sư huynh rời khỏi Vô Thượng Thiên cung đã dặn dò bản tọa bảo vệ ngươi thật tốt. Nếu như để ngươi bị một vết xước nào, không biết bản tọa sẽ bị Chu sư huynh hành hạ như thế nào nữa. Ha ha ha…

Đoàn Lôi cười lớn một cái, sau đó nói tiếp:

- Vốn định sắp xếp để ngươi gặp gỡ mấy lão già kia, thế nhưng lại xảy ra việc đáng tiếc này. Hiện tại ngươi đến Mộng Long cung nghỉ ngơi, đợi Chu sư huynh trở về vậy. 

- Mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của tiền bối. À, vị đại ca này của ta bị thương không nhẹ, ta có thể mang huynh ấy đến Mộng Long cung trị thương có được không?

Vừa nói, Tàng Thiên Ca vừa đảo mắt nhìn Võ Canh đang luyện hóa đan dược. Tuy rằng được phục dụng đan dược cao cấp, thế nhưng trên gương mặt của Võ Canh thi thoảng xuất hiện nét thống khổ, có lẽ vết thương không nhẹ như Tàng Thiên Ca vẫn tưởng. Đối thủ dù sao vẫn là Thượng Thần cảnh trung kỳ, không phải là người mà Võ Canh có thể chống đỡ được. Nếu không cứu chữa kịp thời, cơ hồ sẽ ảnh hưởng đến căn cơ tu luyện, sau này khó tiến vào cảnh giới tiếp theo.