Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 31: Tuyệt thế kiêu hùng (Thượng)




- Đệ sao cũng được, nhưng mà sau khi xong chuyện gì phải trở về Thiên Băng đại lục đấy. 

- Biết rồi biết rồi, có nhiêu đó mà cứ nhắc đi nhắc lại hoài, lão đại ta điếc cả con ráy rồi này. 

Ngữ điệu đại hán thô kệch kia cơ hồ chẳng có nửa điểm quan tâm, mặc cho thiếu niên đeo mặt nạ kia nói gì, một tay cầm vò rượu, một tay cầm một cái khối thịt ngấu nghiến, trong rất ngon miệng. Thiếu niên kia có lẽ đã quá quen với chuyện này, hắn thở dài một tiếng, sau đó cũng không nói gì thêm. 

Dương Phổ thành ngày đêm không khác gì nhau, cực kỳ náo nhiệt. Trên đường phố lớn, Tinh Hồn một mình một đường đi thẳng. Mấy tên đệ tử của hắn đều bị Kim Hổ dong binh đoàn mời đi dự đại yến tiệc, còn hắn thì nhã nhặn từ chối, sau đó âm thầm rời khỏi Kim Hổ dong binh đoàn. Đột nhiên hắn dừng trước một tòa nhà lớn, so với xung quanh thì lớn hơn rất nhiều, khách nhân ra vào nờm nượp. Nhìn lên trên tấm bảng có ghi bốn chữ lớn: Dạ Nguyệt thương hội. 

Tinh Hồn đi thẳng vào bên trong Dạ Nguyệt thương hội, đột nhiên có một gã nam tử y phục sạch sẽ chạy đến chỗ hắn. Nhìn tu vi của gã này không tệ, không cần đoán cũng biết là một chấp sự ở đây. Bởi vì Tinh Hồn đeo mặt nạ, mà những khách nhân che đi dung mạo như vậy thường là những khách quý có mối làm ăn lớn. 

- Khách quan, tạ hạ là Tần Mộc, chấp sự Dạ Nguyên thương hội, không biết khách quan cần gì!

Miệng lưỡi gã Tần Mộc này khá nhanh nhẹn, nhìn Tinh Hồn là biết không phải nhân vật tầm thường, lập tức đến chào hỏi. Tinh Hồn không nói gì, lấy ra từ trong tay áo một khối ngọc bài màu đen. Tần Mộc nhìn thấy nó, sắc mặt liền biến đổi, thế nhưng hắn khá tinh ý, lập tức trở lại dáng vẻ bình thường, lại đối với Tinh Hồn càng thêm cung kính. 

- Mời đại nhân lên phòng cao cấp, tại hạ lập tức thông báo cho hội trưởng đại nhân. 

Sau đó, Tần Mộc liền gọi một tên cấp dưới dẫn Tinh Hồn đi lên trên lầu. Tần Mộc đứng lại đó, nhìn theo bóng lưng Tinh Hồn, miệng lẩm bẩm:

- Không ngờ ở chỗ này mà cũng gặp được Hắc Tinh sứ giả. 

Hắn cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy đi tìm hội trưởng để thông báo tin tức này. 

Tinh Hồn được sắp xếp trong một căn phòng lớn, xung quanh bài trí khá lộng lẫy, quả thực so với những khách điếm thì cao cấp hơn không biết bao nhiều lần. Lại nói, Dạ Nguyệt thương hội này chính là thuộc thế lực Ảnh Nguyệt sơn trang. Mà cái lệnh bài màu đen kia chính là lệnh bài cao cấp nhất trong Dạ Nguyệt thương hội, nhìn thấy nó giống như nhìn thấy Hội trưởng vậy. 

Dạ Nguyệt thương hội tại Dương Phổ thành này bất quá chỉ là một phân điện nho nhỏ mà thôi, còn tổng bộ thì đặt ngay tại Lang Gia thành. Tinh Hồn đứng cạnh cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn khắp Dương Phổ thành. 

Mấy năm nay, thế lực Ảnh Nguyệt sơn trang đã bắt đầu trải rộng ra khắp Huyền Thiên giới, sinh ý càng lúc càng nhiều. Điều này tất nhiên là nhờ Diệp Nhất Phàm cả. Trước khi bế quan tại Ma Thú Sơn Mạch, Tinh Hồn đã giao toàn quyền cho Diệp Nhất Phàm, những người khác đều phải tuân theo mệnh lệnh của hắn. Giờ nghĩ lại, quyết định khi ấy của hắn quả nhiên không sai chút nào. 

Phía sau hắn, hai cánh cửa đột nhiên mở ra, từ bên ngoài, một trung niên nam tử chừng bốn mươi tuổi bước vào. Khi nhìn thấy Tinh Hồn, hắn liền khom lưng xuống, giọng nói thập phần cung kính:

- Phương Siêu bái kiến Hắc Tinh sứ giả. Không biết Hắc Tinh sứ giả đến Dương Phổ thành có việc gì?

Thế lực Ảnh Nguyệt sơn trang chia làm Thập Nhị Sứ Giả, Tam Thập Lục Hộ Pháp và Thập Bộ. Thập Nhị Sứ Giả chỉ nghe mệnh lệnh duy nhất của một người, đó là người đứng đầu Ảnh Nguyệt sơn trang. Thế nên thân phận của Thập nhị sứ giả thập phần cao quý, so với Tam Thập Lục Hộ Pháp và Thập Bộ còn muốn vượt lên trên. Thập Nhị Sứ Giả xuất hiện trừ phi có chuyện quan trọng nào đó. Chỉ là, bọn họ không biết rằng, số lượng Hắc Tinh Lệnh có tới mười ba cái, người giữ Hắc Tinh Lệnh thứ mười ba chính là Tinh Hồn. Bởi vì hắn không muốn bại lộ thân phận, thế nên mới giữ riêng một tấm Hắc Tinh Lệnh để dễ bề hoạt động. 

- Bản tọa chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi. Phân hội này có Tật Phong Kim Điểu không?

- Tật Phong Kim Điểu thì không có, nhưng Liệt Vân Điêu thì có. Sứ giả định dùng nó truyền tin à?

Tật Phong Kim Điểu là yêu thú Thiên Thần cảnh, thế nhưng bất đồng với điểu thú khác, Tật Phong Kim Điểu khá nhỏ, nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, đối với việc truyền tin cực kỳ hữu dụng. Liệt Vân Điêu thì xa xa thua kém. Nghe vậy, Tinh Hồn cũng không lấy làm ngạc nhiên. Dù sao phân hội chỗ này khá nhỏ bé, có Liệt Vân Điêu coi như cũng đủ dùng. 

- Ngươi chuẩn bị giúp bản tọa một đầu Liệt Vân Điêu đem đến đây. 

- Thuộc hạ tuân lệnh. 

Mệnh lệnh của nhân vật cấp bậc Hắc Tinh, Phương Siêu không dám nói hai lời, lập tức đi làm ngay. 

Liệt Vân Điêu đưa tới, Tinh Hồn lấy ra một tấm thạch phù kẹp vào chân nó, sau đó ném lên bầu trời đêm. Hắn nhìn theo bóng dáng của Liệt Vân Điêu đang bay xa dần, thầm nói:

- Đã ba năm, không biết hắn phát triển như thế nào rồi!

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ **********

Sáng hôm sau, tại Kim Hổ dong binh đoàn. So với mọi ngày, Kim Hổ dong binh đoàn lại cực kỳ náo nhiệt. Phía trước đại môn Kim Hổ dong binh đoàn tụ tập rất nhiều người, ánh mắt ai nấy đều hiếu kỳ, nhìn dáng vẻ giống như đang đi hóng chuyện. Lại từ bên trong phát ra giọng nói kiêu ngạo:

- Lâm Trác, mau ra đây, nếu không đừng trách lão tử đập tan cái Kim Hổ dong binh đoàn của ngươi. 

- Dám đắc tội Tham Lang dong binh đoàn, lũ các ngươi đúng là không biết sống chết là gì. 

- ………

Ở chính giữa có chục gã đàn ông thô kệch, trên y phục có một biểu tượng hình con sói, dĩ nhiên chính là biểu tượng của Tham Lang dong binh đoàn. Những gã này trên người khí thế không tệ, dễ dàng trấn áp những kẻ xung quanh, thế nên thái độ cực kỳ kiêu ngạo, không xem ai ra gì. 

Trước mặt bọn chúng có khoảng hơn chục người, không ngờ toàn bộ nằm la liệt trên mặt đất không ngừng rên rỉ, có lẽ bọn họ đã bị những tên này đánh trọng thương. 

- Tham Lang dong binh đoàn các ngươi hiếp người quá đáng. 

Từ bên trong, một bóng dáng yểu điệu bước ra. Nữ nhân này chính là Lâm Yên. Tham Lang dong binh đoàn đắc tội với nàng, nàng còn chưa kịp đi tính sổ thì đã bị bọn chúng tìm tới tận cửa như thế này. 

- Hắc hắc, Lâm Trác không dám xuất hiện, lại để cho nàng ta xuất hiện. Có lẽ hắn ta sợ hãi uy phong của Tham Lang dong binh đoàn nên mới để cho nàng ra chịu trận. 

- Như vậy cũng tốt. Dung nhan Lâm Yên này không tệ, mau bắt nàng ta đem về cho Đại Đoàn Trưởng thưởng thức. Không biết chừng sau đó chúng ta còn được hưởng lây nữa. 

Điệu bộ dâm dục phát ra, rơi vào tai Lâm Yên, chỉ thấy khuôn mặt nàng đỏ lên trong thấy. Tuy rằng tính cách của Lâm Yên rất mạnh mẽ, thế nhưng dù sao cũng là thân nữ tử, làm sao có thể chịu đựng được lời lăng nhục như vậy. Kiếm trong tay xuất ra, lao thẳng tới chỗ bọn chúng, quát lớn:

- Vô liêm sỉ. Tiếp một kiếm của ta. 

- Hắc hắc, để ta xem thử ngươi mạnh mẽ tới đâu. Âm Sát Chưởng. 

Gã đầu trọc đứng chính giữa cười lạnh một tiếng, ánh mắt độc ác nhìn Lâm Yên, thân thể hắn tuy lớn, bất quá tốc độ lại không chậm chút nào. So với Lâm Yên nhanh hơn một bậc, thủ chưởng thô bạo đánh ra. Thân thể Lâm Yên rung lên một hồi, bay ngược về phía sau, khóe môi xuất hiện một tia máu. Chỉ một chiêu đã phân thắng bại. 

- Thật yếu đuối. Huynh đệ đâu, lên phá tan cái Kim Hổ dong binh đoàn này cho ta. 

Thấy gã đầu trọc kia dễ dàng thắng lợi như vậy, khí thế của bọn chúng lại càng tăng, không đặt người của Kim Hổ dong binh đoàn vào mắt. Khí thế băng băng lao thẳng lên, tiếc rằng mọi chuyện nào dễ dàng như vậy. Từ bên trong, một đạo thân ảnh bay ra, song thủ xuất ra, chỉ nghe một loại âm thanh đứt gãy ghê rợn vang lên. Đến khi nhìn lại, chục tên thuộc hạ của tên đầu trọc tự nhiên ngã xuống đất, ánh mắt vô hồn, dĩ nhiên chết toàn bộ. 

- Giết mấy tên này vừa bẩn tay vừa không có chút hứng thú nào. 

Trong ánh mắt kinh ngạc của tên đầu trọc và những người xung quanh, kẻ vừa xuất thủ giết chết mười người kia không ngờ lại là một thiếu niên trẻ tuổi. Hắn đứng giữa đương trường, phong tao rất tiêu sái, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. 

- Lão cửu, ngươi giành hết một mình rồi, không chừa cho chúng ta chút nào cả. 

Từ bên trong lại xuất hiện thêm chục bóng người nữa, khiến cho bọn họ càng ngạc nhiên hơn, những người này đều là những thiếu niên trẻ tuổi, tu vi so với kẻ vừa mới xuất thủ giết hơn chục người cơ hồ không hề thua kém. 

- Ai bảo bọn chúng yếu như vậy chứ. À đúng rồi, đầu trọc lóc, tới gia gia bảo cái này tí. 

Long Tuyền cười nhạt đối đáp, sau đó lại chuyển sang nhìn gã đầu trọc kia. Không hiểu tại sao, khi bị Long Tuyền liếc qua một cái, hắn lại có cảm giác giống như đang đối diện với tử thần, vốn dĩ muốn chuồn đi, nhưng đôi chân lại run cầm cập, nặng nề không nhấc lên nổi. 

- Ngươi… ngươi muốn gì. 

Hắn lấp ba lấp bắp nói. Biểu hiện bên ngoài trông vẫn rất oai, bất quá trong lòng đang run rẩy, đang lo sợ Long Tuyền lấy đi cái mạng nhỏ này. Chỉ là Long Tuyền vốn không có hứng thú giết hắn, cực kỳ ôn hòa nói tiếp, chỉ là nghe thế nào cũng cảm thấy rằng hắn đang uy hiếp tên đầu trọc kia:

- Gia gia bảo ngươi tới đây, không có giết ngươi đâu mà lo. Nào, tới đây!