Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 30: Thế giới bên ngoài (Hạ)




- Ta cảm tạ các vị còn chưa hết, làm sao dám chê cười được. Không biết đại danh của các vị là gì để Lâm Yên còn hậu tạ.

Nhớ lại lúc trước, đám Long Uyên cũng chỉ là tình cờ đi qua chỗ này. Nhìn thấy Tham Lang dong binh đoàn cậy thế ức hiếp người của Kim Hổ dong binh đoàn, đặc biệt là ép nữ nhân Lâm Yên này nên mới bất bình ra tay. Bọn chúng không nghĩ đến việc hậu tạ gì cả. Mà nếu có nghĩ, có lẽ cũng chỉ có mỗi Long Vô Mệnh đi đòi nợ đám Tham Lang dong binh đoàn mà thôi. 

- Chúng ta tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy bất bình nên mới ra mặt mà thôi, còn hậu tạ gì đó thì bỏ đi. 

Long Uyên chưa kịp trả lời, đột nhiên một giọng nói lãnh đạm chậm rãi vang lên. Lâm Yên giật mình nhìn qua, chỉ thấy xuất hiện một nam tử bạch y trẻ tuổi, khuôn mặt đeo một chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt khiến cho hắn có gì đó rất thần bí, khí chất người này so với những người đã cứu mình thu liễm hơn rất nhiều. Thậm chí nàng còn không cảm nhận được một chút uẩn khí ba động nào, thoạt trông nam tử này so với phàm phu tục tử không khác gì nhau. Chỉ là trực giác cho nàng biết, nam tử bạch y này không đơn giản như bề ngoài. 

- Sư tôn!

- Đi thôi.

Tinh Hồn cũng chẳng quan tâm Lâm Yên kia làm gì, trực tiếp gọi đám đệ tử của mình nhanh chóng ra khỏi Ma Thú Sơn Mạch này. Chỗ này đã là vùng phụ cận, tính toán chừng ba canh giờ nữa là ra được bên ngoài. 

Nhìn Long Uyên thái độ với Tinh Hồn cực kỳ cung kính, lại gọi hắn hai tiếng sư tôn. Tuy rằng không biết vì sao, một phàm phu tục tử lại có thể đào tạo ra những đệ tử kiệt xuất như thế này, chỉ là Lâm Yên tâm tư cẩn mật, hiểu rằng có những thứ không nên hỏi kỹ. Tính cách của cô gái nhỏ này cũng khá cứng rắn, có ân báo ân, nàng liền nói tiếp:

- Chậm đã, tuy không biết các vị đi đâu, nhưng trời cũng đã gần tối, thiết nghĩ có một chỗ nghỉ ngơi. Dương Phổ thành cách chỗ này không xa, các vị có thể tạm trú tại Dương Phổ thành một ngày, để cho Kim Hổ dong binh đoàn đãi ngộ một ngày, hôm sau hẵn lên đường cũng được. 

Trời quả thực đã gần tối, nhưng đối với Tinh Hồn mà nói thì ngày với đêm cũng chẳng khác gì nhau. Việc quan trọng bây giờ chính là trở về Ảnh Nguyệt sơn trang. Đang định từ chối, đột nhiên Long Vô Mệnh từ đâu tới chỗ của Tinh Hồn, úp mở nói nhỏ:

- Sư tôn, đệ tử cảm thấy trú tại Dương Phổ thành một đêm cũng không tệ. Dù sao Tuyết nhi cũng là nữ tử, để cho nàng ngủ bờ ngủ bụi thật không hay chút nào. 

- Chứ không phải ngươi tính đi đòi tiền sao?

Long Vô Mệnh này suy nghĩ trong đầu cái gì, Tinh Hồn không đoán được mới là lạ. Vừa nói, hắn vừa ký đầu Long Vô Mệnh một cái thật kêu. Song trong đầu lại hồi tưởng, những năm này hắn thúc ép bọn chúng tu luyện, khoảng thời gian này để cho bọn chúng thư giản một chút, chậm một hai ngày cũng chẳng nề hà gì. 

- Thôi được. Lần này làm phiền Lâm tiểu thư một phen. 

Thấy Tinh Hồn đã quyết định, Lâm Yên vui mừng ra mặt. Sau đó sắp xếp ổn thỏa cho người trong đoàn của mình thì liền cùng với nhóm Tinh Hồn rời khỏi Ma Thú Sơn Mạch. 

Trên đường đi, nghe Lâm Yên kể chuyện, đám Long Uyên mới biết vì sao Tham Lang dong binh đoàn lại tấn công bọn họ. Yêu hạch của Xích Nhất Yêu Tích kia chỉ là cái cớ mà thôi, tuy rằng yêu hạch của Thần cấp yêu thú giá trị liên thành, nhưng đối với một dong binh đoàn lớn mạnh như Tham Lang dong binh đoàn thì không đáng để động thủ. 

Lý do chính là Tham Lang dong binh đoàn đang muốn chèn ép Kim Hổ dong binh đoàn, nếu không thể nuốt trọn thì liền đuổi Kim Hổ dong binh đoàn ra khỏi Dương Phổ thành. Trên đời này, kẻ có quyền thế là kẻ có tiếng nói, Tinh Hồn đã quá quen với chuyện này, thế nên nghe câu chuyện của Lâm Yên thì khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.

Ngược lại, Long Vô Mệnh lại cực kỳ bức xúc. Nếu như Lâm Yên nói một thì cái tên này lại nói đến mười, cái miệng cứ hoạt động liên tục, nói cứ như chưa từng được nói vậy. 

- Hừ, biết vậy lúc đó phải đánh bọn chúng thành đầu heo mới đúng. 

- ………

- Tức chết ta rồi, đám Tham Lang dong bình đoàn này không ngờ lại giàu đến vậy. Nợ ta có chín mươi ngàn kim tệ mà cái mặt như đưa đám ấy. Phải tính thêm khoản này mới được. 

- ………

- Lão ngũ, ngươi nhất định phải đi cùng ta với tổng bộ Tham Lang dong binh đoàn một chuyến, giúp ta đòi nợ bọn chúng. Sauk hi xong, nợ của ngươi ta sẽ xóa bỏ hết.

- ………

Khi đến Dương Phổ thành thì trời cũng đã chập tối. Dương Phổ thành khá rộng lớn, so với Lang Gia thành không hề thua kém, thậm chí còn muốn lớn hơn nữa là đằng khác. Nhưng nếu nói về độ xa hoa thì Dương Phổ thành xa xa không bằng. Dù sao Lang Gia thành cũng là tâm huyết mà Tinh Hồn cùng với mấy tên Hoa Tử Khâm, Diệp Nhất Phàm... dày công xây dựng, đầu tư rất nhiều tiền của mới tạo dựng thanh thế như ngày hôm nay. 

Dương Phổ thành này, đại đa số đều là do các dong binh đoàn chiếm đóng. Đi dọc đường tùy thời có thể thấy các nhóm dong binh đoàn chở xác của yêu thú. Những võ giả này tu vi không hề kém, yếu nhất cũng phải đạt đến Hoàng cấp. Trên người họ đều tỏa ra một cỗ sát khí hung lệ, chỉ có những kẻ bước ra từ thi sơn huyết hải mới có thể phát ra cỗ khí tức uy hiếp đến như vậy. 

Đối với những cảnh tượng mới mẻ như vậy, đám Long Uyên dĩ nhiên cực kỳ phấn khích, cứ nhìn đông nhìn thấy, thấy thứ gì cũng quay sang hỏi Lâm Yên cả. Nhìn đám thiếu niên này cũng khoảng mười ba mười bốn tuổi, dĩ nhiên đối với nhận thức thực tiễn lại kém như vậy khiến cho Lâm Yên ngạc nhiên. Chỉ là nàng cũng không cảm thấy phiền hà gì, ngược lại rất hào hứng giới thiệu cho đám bọn chúng, thân thiết vô cùng. 

Nhìn tràng cảnh như vậy, Tinh Hồn mới cảm thấy quyết định đến Dương Phổ thành này là một quyết định rất chính xác. Để cho bọn chúng lịch lãm như vậy cũng là một điều tốt. Tinh Hồn tuy trên mặt đeo mặt nạ, thế nhưng cũng chẳng có ai lấy làm ngạc nhiên cả. Tại địa phương như Dương Phổ thành, cứ khoảng chục người thì có một người giống như Tinh Hồn, những người này lai lịch thần bí, ra vào Dương Phổ thành đại đa số mục đích là thăm dò, chiêu mộ hoặc là trao đổi hàng hóa cao cấp. 

Đi trên đường phố lớn như vậy, đột nhiên Tinh Hồn cảm giác linh hồn trở nên ba động, một cảm giác quen thuộc đột nhiên xuất hiện. Đầu óc trong chốc lát trở nên huyễn hoặc, một luồng linh thức xẹt qua, hắn trước giờ luôn cảm giác bản thân cô độc giữa thế giới này, thế nhưng ngay lúc này, tân sâu trong linh hồn của hắn, thứ vốn thuộc về mình đã xuất hiện. 

Tinh Hồn lập tức xoay người nhìn lại, thần thức tản ra bao phủ cả khoảng không, nhưng sau đó hắn phát hiện, loại cảm giác vừa rồi từ lúc nào đã biến mất, còn luồng khí tức quen thuộc nọ cũng đã tan đi. 

Nhìn thấy Tinh Hồn đột nhiên trở nên lạ lùng như vậy, Long Ngọc Huyền ở ngay sát bên cạnh hắn nên nhận ra đầu tiên, hắn ngạc nhiên hỏi:

- Sư tôn, người sao vậy?

Lúc này Tinh Hồn vẫn còn đang mơ hồ trong cảm giác quen thuộc kia, thế nên hắn hoàn toàn không phát giác câu hỏi của Long Ngọc Huyền. Đầu óc cứ lẫn lộn những câu hỏi phức tạp, cứ đứng một chỗ trầm mặc như vậy. Mấy tên kia vốn đang bát nháo cũng phát hiện ra Tinh Hồn đột nhiên kỳ lạ như vậy, lập tức chạy đến chỗ hắn. Long Phi Tuyêt vội nắm hai tay hắn, vừa lay vừa nói:

- Sư tôn, sư tôn…

Bây giờ hắn mới như được hoàn hồn trở lại, lại nhìn quanh một vòng, nhận ra mấy tên đệ tử của mình ánh mắt lo lắng, hắn thở dài một hơi, sau đó đáp:

- Chẳng có gì đâu, đi tiếp thôi. 

Tuy rằng nói là như vậy, nhưng hắn vẫn chưa thu lại thần thức của mình, vẫn âm thầm phát tán ra xung quanh tiếp tục dò xét. Thẳng đến khi không phát hiện ra cái gì nữa, hắn mới chậm rãi thu lại. Đám Long Uyên thấy hắn như vậy, biết rằng trong lòng hắn có gì đó khó nói nên cũng không dám hỏi gì thêm. Sau đó cả đám tiếp tục đi theo sau lưng Lâm Yên, đi đến tổng bộ Kim Hổ dong bình đoàn. 

Cách chỗ Tinh Hồn mới rời đi không xa, chính là một tửu quán tên là Uông Phong tửu lâu. Uông Phong tửu lâu tại Dương Phổ thành khá có tiếng, thế nên khắp nơi đều có người ngồi. Lại để ý đến bàn gần cổng ra vào nhất, có hai người dường như vừa mới ổn định chỗ ngồi. Một gã thì thân hình to lớn thô kệt, mặc trên người một bộ y phục xám tro ngắn tay, để lộ hai cánh tay lực lưỡng to lớn, gương mặt chữ điền thô ráp, vừa nhìn đã biết là kẻ lăn lộn trong giang hồ. Trái với hắn, gã nam tử còn lại thì ngọc thụ lâm phong, tuy rằng không diện quần áo quý phái gì, nhưng khí chất trên người lại bất đồng với những kẻ xung quanh, tựa hồ hạc giữa bầy gà, nhìn vào đã biết hắn chính là đệ tử của tông môn đại phái nào đó. Gã nam tử này cũng mang trên mặt một cái mặt nạ bằng đồng khiến cho người ta không phát hiện ra chân diện của hắn như thế nào. 

- Đại ca, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?

Tên tráng hắn thô kệch khổng lồ kia tay cầm vò rượu ngửa đầu nốc một hơi, cứ như cả chục năm mới được uống rượu. Hắn làm như vậy vài hơi, nhưng ngạc nhiên là cái bình rượu nhỏ kia lại không có dấu hiệu cạn kiệt, hiển nhiên là một kiện pháp bảo không gian bất phàm nào đó. Cảm thấy thập phần sảng khoái, gã mới đáp:

- Ngày mai ta phải thăm lão bằng hữu một chuyến, nếu thích thì ngươi cùng đi chung luôn cho vui.