Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 21: Khổ luyện dưới núi (Hạ)




- Lão đại, lão tứ, hai người đang làm gì thế?

Chẳng biết từ lúc nào, bảy tên huynh đệ còn lại đứng ở trên bờ, tất nhiên người tên nào tên nấy đều đen đúa, bốc mùi hôi tanh khó chịu. Không thấy Long Phi Tuyết ở chỗ này, có lẽ đã tự mình đi kiếm một chỗ khác để tắm táp. Bảy tên còn lại vừa mới tới, dĩ nhiên chứng kiến toàn bộ quá trình Long Uyên thi triển Thanh thủy liên hoa khai. Nếu bình thường thì có lẽ sẽ rất hâm một, thế nhưng đang ở trong cái khung cảnh huyền bí sặc mùi “công thụ” thế này, dường như có gì đó rất không bình thường. Kẻ mở miệng phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này chính là Long Kiếm. 

Nghe thấy có tiếng người, Long Uyên và Long Ngọc Huyền cả hai đồng thời quay lại, nhìn thấy trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của bọn kia, bất giác cũng cảm thấy có gì đó bất thường đang diễn ra. Thiết nghĩ hai tên nam tử cùng nhau tắm rửa, một người thì nhẹ nhàng như nữ nhân, một kẻ mạnh mẽ cường hãn phô diễn tài năng, dù là ai nhìn thấy cũng không khỏi nảy sinh suy nghĩ tà dị. Long Uyên ho khan vài tiếng, phân minh nói:

- Huyễn ba thanh thủy quyết mà sư tôn dạy ta vài ngày trước lại tiến bộ, đã có thể thi triển Thanh thủy liên hoa khai, thế nên muốn trao đổi kiến thức với lão tứ ấy mà. 

- Thật không? 

Không chỉ riêng một mình Long Kiếm nghi ngờ hỏi, mà những tên còn lại cũng không tin tưởng cho lắm. Ngày thường hai gã này có vấn đề khó hiểu gì, không có Tinh Hồn thì đều gặp riêng để trao đổi, ai mà biết được trong khoảng thời gian ấy có gì xảy ra hay không? 

- Thế các ngươi nghĩ gì hả? 

Cảm giác bị người khác nghi ngờ trong khi bản thân không có làm bất cứ chuyện gì sai trái quả thực rất khó chịu. Đặc biệt là bị mấy tên huynh đệ không ra gì này nghi ngờ, những chuyện không đáng đều là nhỏ xé ra thật to, không ít lần bị Tinh Hồn giáo huấn nhưng chẳng chịu chừa. Hôm nay lại bị đám bọn chúng chứng kiến cái cảm đáng xấu hổ này, chỉ sợ dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch được. Ngượng quá hóa giận, Long Uyên vừa nói, nguyên lực đồng thời vận chuyển, chục đóa hoa sen nước đang lơ lửng xung quanh bị hắn điều khiển đánh tới chỗ đám Long Kiếm, nhìn uy thế kia dường như không chút nhân từ. 

Trong số mười người, tu vi của Long Uyên và Long Ngọc Huyền là cao nhất – tu sĩ Kim Đan trung kỳ, mấy mấy tên khác là Kim Đan sơ kỳ, chỉ có mỗi Long Phi Tuyết vẫn đang dừng tại Nguyên Anh hậu kỳ mà thôi. Tuy rằng chênh lệch giữa tu sĩ Kim Đan sơ kỳ và Kim Đan trung kỳ chỉ một khoảng cách nhỏ, thế nhưng vẫn có sự khác biệt khá lớn giữa hai bên. Đặc biệt Long Uyên và Long Ngọc Huyền đều có kinh nghiệm chém giết hơn so với những người khác, chỉ sợ nếu tồn tại trong giới Tu Chân giả đều muốn xa xa cao hơn, căn bản mấy tên Long Kiếm không thể địch lại hắn, đành phải cố gắng phòng thủ mà thôi. Tên nào tên nấy không ngừng gào thét:

- Lão đại, ta chỉ đùa chơi chút thôi mà, có cần đánh thật như vậy không chứ?

- Không có phong phạm chút nào, đường đường là lão đại mà lại đi ức hiếp đám sư đệ. 

- Lão tứ, nói gì đi chứ? Nếu không lão đại ngộ sát bọn ta thật đấy!

- ………

Ý tứ tha thứ là như vậy, thế nhưng lọt vào tai Long Uyên lại giống như đang đả kích hắn vậy. Nộ hỏa càng tăng, ra tay còn ác liệt hơn trước nữa, không ngừng mắng:

- Còn dám nói nữa, để xem lão tử có lột da các ngươi không? 

Cả một đám xào xáo như mấy tên trẻ con đánh nhau ngoài đường khiến cho Long Ngọc Huyền không khỏi bật cười, tất nhiên cũng không lên tiếng cản Long Uyên lại, thiết nghĩ dù sao mối nhục từ trên trời rơi xuống này cũng khó mà rửa sạch được. Bản thân hắn thì chẳng quan tâm gì nhiều, nhưng còn Long Uyên thì khác, trong số các sư huynh đệ, ngoại trừ Long Chiến tính tình nóng như lửa ra, người nóng nảy thứ hai chính là Long Uyên, thôi thì cứ để cho hắn phát tiết để mấy tên kia ăn chút đau khổ. 

Cảm thấy thân thể sạch sẽ rồi, hắn liền rời khỏi hồ nước, thân thể bao phủ một tầng vụ khí màu trắng mờ ảo, hư hư thật thật càng khiến cho Long Ngọc Huyền trở nên bí ẩn lạ thường, hắn vốn đã rất giống nữ tử rồi, ai không nhìn rõ thì chắc chắn xịt máu mũi không nghi ngờ. 

- Đệt, lão tứ đẹp còn hơn tiên nữ, chẳng trách lão đại động tâm. Khó trách khó trách!

Lúc Long Ngọc Huyền bước ra khỏi mặt nước thì dường như cuộc thanh trừng của Long Uyên cũng bất giác dừng lại. Vốn định tha thứ cho bọn chúng, thay đồ rồi tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi, thế nhưng giọng nói châm chọc của Long Vô Mệnh lại vô tình vang lên, mấy tên huynh đệ khác đều gật đầu đồng tình, tất cả đồng loạt giơ ngón tay cái hướng chỗ Long Ngọc Huyền, cơ hồ rất tán thưởng vẻ đẹp tuyệt trần của hắn. Và đương nhiên câu nói đó làm sao lọt khỏi tai Long Uyên được, chỉ nghe một giọng cười lạnh lẽo đến rợn người vang lên, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sóng lưng, không nhịn được nuốt nước bọt một cái. 

- Vốn định tha cho các ngươi, thế nhưng mà… có câu giang sơn khó đổi, bản tính khó dời, xem ra đại sư huynh này hôm nay dạy dỗ các ngươi một chút để biết như thế nào gọi là tôn ti trật tự. 

- Huyễn ba thanh thủy quyết đệ nhị thức – Kiếm Vũ Phá. 

Long Uyên vận lực, song thủ kết ấn, mặt nước xung quanh giống như bị một cỗ lực lượng thần bí khống chế, bay ào ào lên, dưới sự khống chế của Long Uyên liền biến thành những thanh tiểu kiếm dài chừng một xích (33,33cm), phá không tấn công đám Long Kiếm. Kiếm vũ như vô cùng vô tận, đánh ra liên miên không dứt. Một chiêu này đánh quần công, trông chốc lát khiến cho đám Long Kiếm tận lực chống đỡ. 

- Lại là cái mồm ăn mắm ăn muối của con khỉ mốc kia. Lão đại, kẻ nào làm thì kẻ đó tự chịu, bỏ qua cho bọn đệ đi, trừng phạt lão thất là được rồi. 

- Phải đấy lão đại, đừng ép người quá đáng như thế chứ?

- Đâu ra chuyện có phúc cùng hưởng có nạn tự chịu? Đệ có tội thì các vị cũng khó thoát tội. Mau hợp sức lại, dù lão đại tu vi cao hơn chúng ta một bậc, nhưng nếu đồng tâm hợp lực thì lão đại không phải đối thủ của chúng ta. 

- Nghe cũng có lý. Huynh đệ đâu, toàn lực phản kích nào. 

- Lên!!!!!!!!!

Cuối cùng dưới mấy câu thuyết phục ma mãnh của Long Vô Mệnh kéo mấy tên còn lại xuống bùn cùng mình, tất cả quyết định hợp sức tiến lên phá vỡ thế công kích của Long Uyên. Quả nhiên có hiệu quả, tên tung quyền, tên tung cước… dù rằng Long Uyên lợi thế địa hình, thế nhưng sức mạnh của mấy tên kia cũng không tầm thường, uy thế Kiếm Vũ Phá dường như giảm hẳn phân nữa. 

Đang lúc định tăng thêm uy lực, Long Ngọc Huyền đứng một bên vốn đã thay y phục xong, thoạt trông như một vị tán tiên tao nhã khiến vạn người mê mẩn, khóe môi nở nụ cười thần bí, chậm rãi nói:

- Đã cho cơ hội còn không biết hối cải, ta đành phải xuất thủ vậy. Đại Phong Lôi Toàn Hoàn. 

Xung quanh cuồng phong nổi lên, tất cả đều tập hợp về phía Long Ngọc Huyền, cứ như những cơn gió bạo liệt này bị y điều khiển. Cuồng phong thổi tung tóe y phục và mái tóc, lại thêm nụ cười thần bí treo trên mặt, nhìn hắn giống như một vị ma tướng chuẩn bị đồ sát chúng sinh. 

Phong cầu trước ngực chỉ nhỏ bằng nắm tay, thế nhưng lại phát ra một luồng uy hiếp đến nín thở, lâu lâu lại phát ra những âm thanh nổ vang tí tách, cơ hồ là âm thanh của lôi điện đang va chạm. 

- Lão tứ, dừng… dừng lại đi, bọn ta đùa chút thôi mà. 

- Phải phải, đừng làm thiệt như vậy chứ?

- ………

Chỉ thấy Long Ngọc Huyền cười nhẹ, nhưng lọt vào mắt người ta lại giống như sát thần, cả người lạnh lẽo như bị nhốt trong địa ngục băng. Thanh âm dễ nghe, nhưng lại âm trầm đến cực điểm:

- Tiếc quá, dừng không được rồi! 

Dứt lời, Long Ngọc Huyền không chút nương tay, Đại Phong Lôi Toàn Hoàn trong chớp mắt đánh ra, trên đường đi không ngừng thôn phệ linh khí thiên địa, chỉ nội trong vài tức đã hóa thành một quả cầu bán kính gần năm mét. 

Đại Phong Lôi Toàn Hoàn này được Tinh Hồn cải biến từ Phong Loa Toàn Hoàn, uy lực không chỉ mạnh hơn gấp hai lần. Long Ngọc Huyền lại vận chuyển chiêu này cực tốt, giống như sinh ra là dành cho hắn vậy, nếu thời điểm Tinh Hồn ngang với Long Ngọc Huyền, khẳng định ngay cả bản thân hắn cũng không dám trực tiếp chống đỡ, mà nếu bất khả kháng thì không chết cũng trọng thương. Tinh Hồn mạnh như vậy cũng không dám đỡ, đủ biết uy lực Đại Phong Lôi Toàn Hoàn mà Long Ngọc Huyền thi triển kinh khủng đến như thế nào. Nguyên một đám biến sắc, không thể tránh né, chỉ còn nước hợp sức với nhau toàn lực chống đỡ. 

Chỉ nghe ầm một tiếng, kèm theo đó là hàng loạt âm thanh kêu la thảm thiết. Khói bụi mờ mịt bay tứ tung, đến khi tan biến, chỉ thấy mặt đất xuất hiện một cái rãnh sâu mấy mét kéo dài từ chỗ Long Ngọc Huyền đang đứng đến tận hồ nước trước mặt. 

Long Ngọc Huyền đánh xong, sắc mặt có hơi chút tái nhợt, có lẽ là bởi vì thi triển Đại Phong Lôi Toàn Hoàn nên hơi mất sức, thế nhưng nhìn điệu bộ tiêu sái, cơ hồ không hối hận vì mới xuất thủ. Phủi phủi tay rồi quay người bỏ đi, thanh âm từ xa xa vang lại:

- Lão đại, đệ đi trước, gặp lại sau!

- À… ừ… gặp lại sau!

Long Uyên đứng trên bờ, thân thể trần như nhộng kinh hãi nhìn Long Ngọc Huyền bỏ đi, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng khi nãy. Long Ngọc Huyền xuất thủ sát phạt dứt khoát, nếu không phải nhanh chân, có lẽ hắn cũng cùng chung cảnh ngộ với mấy tên Long Kiếm kia rồi. Trong đầu khắc sâu một suy nghĩ, sau này chọc ai thì chọc, tuyệt đối đừng dính vào Long Ngọc Huyền, nếu không sẽ gặp phải tai họa khôn lường. Cứ nhìn trên mặt nước là biết, bảy cái xác nổi lềnh bềnh, lâu lâu lại giật giật, thật quá ư là kinh khủng.