Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 152: Ma Kiếm Lang (Trung)




Gió bắc vẫn thổi, cơn lạnh vẫn chưa ngui ngoai, dù ánh mặt trời đã bắt đầu hướng về nơi đây, thế nhưng nó chỉ làm cho bức tranh huyết sắc này thêm rõ nét mà thôi. Ác thi hung hãn kéo đến mỗi lúc một nhiều, cứ như số lượng ác thi vô cùng vô tận vậy. Còn võ giả thì mỗi lúc càng thêm mệt hỏi, người ngã xuống tự bạo mỗi lúc càng nhiều hơn. 

Đám Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà, Long Kiếm… phải một lúc đối phó với ba bốn ác thi thực lực mạnh. Cũng may Tàng Thiên Ca đã đột phá Chí Tôn Thần, những người khác, tỉ như Tây Môn Bất Bại, Long Kiếm, Long Ngọc Huyền… cũng đã nửa bước Chí Tôn Thần, thế nên cũng diện không quá mức thê thảm. Nếu không có mấy người họ chống đỡ, chỉ sợ kết quả sẽ rất thê thảm. 

- Đám ác thi xấu xí này rốt cuộc còn bao nhiêu vậy đứa vậy? Giết mãi giết không hết. 

Trong đám đông hỗn loạn, Long Vô Mệnh vận chuyển đại viên đấu hồn, tay phải nhỏ bé ẩn chứa sức mạnh vạn cân, giáng thẳng một cú đánh xuyên thủng cơ thể của một ác thi có tu vi Thượng Thần cảnh. Lực lượng mạnh đến nỗi vừa mới xuyên thủng liền chấn nát cỗ thi thể đang thối rửa này, đồng thời dư lực còn giết thêm mấy chục tên đứng gần đó nữa. 

Giết hoài, giết mãi, giết ác thi muốn kiệt sức vậy mà ác thi không có dấu hiệu bớt đi mà còn nhiều hơn, Long Vô Mệnh tức giận quát mắng. 

- Như vầy mới thích chứ. Chưa bao giờ ta được đánh nhau sướng như thế này, hắc hắc…

Long Chiến là người đứng ở gần nhất với Long Vô Mệnh, nghe rất rõ câu chửi của hắn. Chỉ thấy Long Chiến ngửa đầu cười lớn, coi bộ đang rất kích động. Nhìn làn da màu cổ đồng của hắn nhuốm đầy máu tươi, mùi hôi tanh bốc lên rất khó ngửi, chẳng biết đã có bao nhiêu ác thi bị hắn giết chết. 

Hắn không có dừng lại, vẫn dũng mãnh như một mãnh tướng lao thẳng về phía trước mà càn quét, không có ác thi nào đỡ nổi sức mạnh khủng khiếp của Long Chiến cả. Mà Long Chiến lại sử dụng lực lượng hỏa diễm. Bản thể Long Chiến chính là thần thú Kỳ Lân, mỗi bước đều rung chuyển đất trời, ngọn lửa cực nóng thiêu cháy ác thi thành tro bụi. 

Có rất nhiều ác thi có tu vi Chủ Thần Cảnh, Thượng Thần Cảnh chiến đấu với Long Chiến, thế nhưng toàn bộ đều vẫn lạc, bị ngọn lửa của hắn đốt cho thần hồn câu diệt. Phải nói trong mấy trận chiến thế này, có những tên điên như Long Chiến thì thế cục trở nên thật tuyệt hảo. 

- Có mấy tên điên như ngươi mới thích chứ ai mà thích cho nổi. 

- Hắc hắc, bớt than vãn đi, cẩn thận lại ác thi vả vào mồm đấy. 

- Hừ, đám rác rưởi này dù một sợi tóc của bản công tử cũng không động vào được. 

- Hắc hắc hắc………

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Từng bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, bỗng có cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo bông tuyết trắng kia, chẳng biết nó sẽ bay về đâu, sẽ bay về phương nào, là hòa cùng với lớp tuyết dưới mặt đất kia hay sẽ tan biến vào hư không. 

Tuyết phủ đầy mặt đất, phủ đầy những ngọn cây xơ xác, phủ đầy những mái nhà. Một thế giới màu trắng. 

Tại một mái đình cũng bị phủ bằng một lớp tuyết lạnh lẽo, nơi này là vùng đất thuộc về Thiên Băng đại lục, cách vị trí đám Tàng Thiên Ca đang vừa chiến đấu, vừa đưa những cư dân phàm tục đến nơi an toàn không xa. Có một điều khác biệt, ở nơi này không hề hỗn loạn mà lại vô cùng sạch sẽ và tĩnh mịch. 

Ngồi bên trong mái đình nhỏ có vài bóng người. Đứng xung quanh tòa đình có năm người, nhìn khí thế trên người họ, tuy đã thu liễm đi nhưng vừa nhìn là liền cảm giác được, năm người này tu vi chỉ sợ đã tiến vào Chí Tôn Thần rồi. Những người này làn da xanh xao, giống như trong huyết quản chẳng hề có một giọt máu nào, người ẩn hiện tử khí, ánh mắt vô hồn, chính xác là những người đã chết. Chẳng rõ bị trúng phải tà thuật nào mà họ vẫn còn đứng ở đây, vẫn hoạt động như một người còn sống.

Ngoài năm người này, ngồi chính giữa tòa đình viện có một cặp nam nữ. Nam thì dung mạo tuấn tú phi phàm, hai hàng chân mày như hai lưỡi kiếm sắc lẻm, đôi mắt lấp lánh tựa ánh sao trên trời, sóng mũi cao, đôi môi mỏng, phối hợp với làn da trắng tựa bạch ngọc, đúng thật là mỹ nam mà bao nhiêu thiếu nữ mơ tưởng. Giữa mi tâm kẻ có một ấn ký như ngọn lửa đồ đằng, khiến cho gương mặt tuấn tú của hắn trở nên yêu mị, mỗi ánh nhìn đều như muốn nhốt người ta vào địa ngục hàn băng, làm cho người đối diện cảm thấy sợ hãi, không dám trực tiếp đối diện với hắn. 

Trên người hắn khoác một bộ trường bào màu đỏ, mỗi lần gió nhẹ thoáng qua làm rung động hồng bào cùng mái tóc đen dài, phối hợp với nụ cười âm tà càng khiến cho kẻ này trở nên đáng sợ hơn. 

Còn nữ tử ngồi kế bên cạnh hắn, nàng mặc một bộ y phục màu trắng, mái tóc dài bóng mượt tựa như một dòng suối, đôi mắt trong sáng như nước mùa thu, làn da mềm mại tựa bông tuyết ngoài trời kia, đôi môi mỏng màu hồng, gương mặt tuyệt hảo như tiên nữ trong tranh, nàng tuyệt đối là vưu vật giữa trần gian này. 

Chỉ là trong đôi mắt đẹp kia không hề có một tia linh động nào, cảnh đẹp in hằn lên đôi mắt, nhưng nó chẳng cô đọng lại bất cứ một hình ảnh nào cả. Nếu không phải nàng vẫn còn giữ hơi thở nhẹ nhàng, cơ thể luôn thoáng qua một loại hương thơm dễ chịu quyến rũ, có lẽ người ta đã lầm tưởng nàng là một người chết rồi. 

Gã thanh niên âm mị kia một tay ôm vòng qua người nàng, bàn tay hư hỏng sờ soạn lung tung, thậm chí không chút nhân nhượng đâm xuyên qua lớp áo trắng mỏng manh, cảm nhận sự tuyệt hảo từ cơ thể của cô gái hoàn mỹ này. Tay còn lại thì cầm một ly rượu nhâm nhi, đôi nhãn thần ẩn chứa sự ẩm hiểm từ sâu tận bên trong nhìn về chiếc kính lớp đặt ở trước mặt. 

Chiếc kính này vốn chỉ là một vật bình thường, nhưng nhờ yêu thuật của gã thanh niên hồng bào kia mà trở thành một vật phản chiếu, trường cảnh chiến đấu khốc liệt của đám Tàng Thiên Ca đều bị hắn nhìn thấy hết cả. 

Rõ ràng, kẻ này chính là người điều khiển đội quân ác thi khổng lồ kia. 

Ban đầu, khi đám Tàng Thiên Ca chưa xuất hiện, cục diện hoàn toàn nghiêng về phía bên gã. Lúc đám Tàng Thiên Ca xuất hiện, mọi chuyện liền bị chững hẳn lại. Dù vẫn đang áp đảo, nhưng chắc chắn đám thường dân kia cơ hội đến nơi an toàn là rất cao.

Lại nói, số lượng ác thi nhiều là do có rất nhiều thành phần bên trong. Có võ giả, có yêu tộc, ma thú, thường dân, động vật như gia súc gia cầm… chiếm nhiều nhất chính là thường dân. Nhờ vào lực lượng yêu dị, hắn khiến cho ác thi thường dân này dần dần trở nên mạnh mẽ, lực lượng có thể so sánh với võ giả. 

Vậy nên trước khi tấn công vào những thành trì lớn, những tông mô đại phái, hắn ta cần xây dựng một đội quân ác thi khổng lồ. Số lượng ác thi hiện tại phần lớn là ở Thiên Lam đại lục, sau đó mới dần chuyển lên tấn công Thiên Băng đại lục. 

Gặp phải sức chống trả quyết liệt bởi cường giả các tông môn đại phái, dẫn đầu là cường giả Vô Thượng Thiên Cung, tuy gặp không ít khó khăn, nhưng với bản lĩnh và thủ đoạn của mình, đội quân ác thi của hắn ngày một nhiều hơn. Đến thời điểm hiện tại, với đội quân ác thi trong tay, gã ta đã chiếm cứ được một nửa Thiên Băng đại lục rồi. 

Đám Tàng Thiên Ca xuất hiện khiến hắn có chút hứng thú, vậy nên mới ngồi lại một chỗ để xem kịch. Có điều hắn đã có chút chủ quan rồi. Đám người mới xuất hiện này, đoán chừng có gần ba trăm tên, nhưng thực lực tên nào tên nấy cực mạnh, vượt xa đám võ giả thông thường, dù hắn đã điều động ác thi cao cấp, tu vi chí ít cũng phải là Thượng Thần Cảnh hậu kỳ, vậy mà vẫn không thể áp chế hoàn toàn đám người này. 

Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh không chút biểu tình, tuy nhiên trong đôi mắt âm lệ kia thoáng qua một tia lạnh lẽo. Ly trong tay bị hắn bóp nát, vỡ thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất. 

Gã thu tầm mắt lại, chuyển sang nhìn mỹ nhân ngồi ngay bên cạnh mình. Khóe miệng cong lên một nụ cười tàn ác, mê mẩn say đắm ngắm nhìn khuôn mặt khiến cho hắn thần hồn điên đảo bấy lâu nay, tự liếm môi một cái, giọng nói hoàn hoãn vang lên:

- Lẽ ra ta lại có một đêm vui vẻ với nàng, tiếc rằng lại xuất hiện một số con kỳ đà cản mũi. Bọn chúng thật đáng ghét phải không, hắc hắc… chẳng sao cả, giải quyết một chút là xong ngay ấy mà. Đợi ta một chút nhé, sau khi xong việc chúng ta lại vui vẻ với nhau, ha ha ha…

Gã ta cười lên như một tên điên loạn, nhìn bộ dạng của hắn trông tà ác đến cực điểm. Mà hắn ta lại là một tên rất cẩn trọng, trước khi rời đi, hắn để lại một đạo phong ấn khiến cho nàng không thể cử động, mặc dù đã từ rất lâu nàng đã bị gã khống chế. 

Sau khi chắc chắn rằng sẽ không có một ai quấy nhiễu được nàng, gã ta mới bỏ đi. Thân thủ của gã cực nhanh, so với ngọn gió thổi còn muốn nhanh hơn. Trong ánh nắng mặt trời ấm ấp, cơn gió vừa mới thổi qua bóng lưng của hắn, chớp mắt một cái đã không thấy hắn đâu nữa. 

Cô gái kia vẫn ngồi đó, ngồi bất động như một cái xác không hồn. Đôi mắt vô hồn ngơ ngác nhìn về phía trước, nhưng đâu đó lại giống như hướng đến nơi phương xa vô tận ngoài kia. Có phải trong tiềm thức của nàng đang thoáng qua hình ảnh của người nào đó, một giọt lệ chất chứa bao nhiu sự bi thương khổ não, trong ánh nắng ban mai đâm xuyên qua giọt lệ, óng ánh tựa pha lê. Nó lăn dài qua đôi gò má mềm mại, rồi nặng nề rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất lạnh lẽo.