Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 14: Chết không hết tội (Trung)




Nói rồi Long Phi Tuyết liền bỏ chạy thật nhanh về phía chỗ Tinh Hồn đang ngồi thưởng trà, để lại đó là một khuôn mặt đáng thương. Một phút lên thiên đường rồi trong chốc lát lại xuống địa ngục, chỉ thấy khuôn mặt của đổi sắc liên tục, thật đáng thương làm sao. 

Đám huynh đệ của hắn nhìn Long Phi Tuyết nhí nha nhí nhảnh bỏ đi, rồi lại nhìn Long Thiếu Hoàng chìm trong tuyệt vọng, bất giác cả đám thở dài một tiếng thông cảm cho một ngày bi thảm của hắn. Lão thất Long Vô Mệnh biểu lộ sự đồng cảm nói:

- Lão lục à, chúng ta hiểu, chúng ta hiểu mà. 

Làm bộ làm tịch như vậy, một phút sau đó, giống như nãy giờ đang cố gắng nhịn lắm vậy, nguyên một đám ôm bụng cười phá lên, nước mắt nước mũi chảy ra trông phát sợ. Trong đầu tên nào tên nấy tưởng tượng đến viễn cảnh Long Thiếu Hoàng vừa ráng cười vừa phải nuốt thức ăn Long Phi Tuyết nấu, chỉ tưởng tượng thôi mà muốn sái cả quai hàm. 

- Lão lục à, ngươi quả thật hồng phúc tề thiên, bọn huynh đệ chúng ta rất hâm mộ, rất rất hâm mộ nha. Giá như huynh đệ chúng ta cũng húp được một chút ít nhỉ. 

- Chí lí, chí lí, lão ngũ, ngươi đúng là phán câu nào chuẩn câu đó. 

- Lão tam, lão cửu, hai ngươi giỏi y thuật nhất, chập nữa về chuẩn bị vài thang thuốc, không thì không lượm lại được cái mạng của lão lục đâu. Ha ha ha.

- Nên làm, nên làm, hắc hắc…

Long Thiếu Hoàng nhìn bọn chúng cười lăn cười bò, trong lòng lửa giận dâng lên, thế nhưng nhớ đến món “canh gà bổ dưỡng” của Long Phi Tuyết thì lập tức sức lực toàn thân mất hết, nhếch nhát ngồi một chỗ dựa vào khối thiết cầu sau lưng, nhìn bộ dạng nhếch nhát của hắn cơ hồ còn thảm hơn cả tên khất cái, thanh âm be bé bi thương vang lên:

- Tại sao ta lại có huynh đệ như các ngươi chứ? Ủa, Tuyết nhi…

Trong tầm mắt Long Thiếu Hoàng bỗng dưng nhìn thấy Long Phi Tuyết đang quay lại, gương mặt vẫn như trước tràn đầy háo hức nấu ăn, Long Thiếu Hoàng chỉ cảm thấy một trận rùng mình mà thôi. Nhưng ngay sau đó, khi Long Phi Tuyết trở lại nói một câu thì ngay lập tức sức lực của hắn lại trở lại. 

- Muội quên mất, canh gà tối nay có phần của các huynh nữa. Muội nói xong rồi, đi trước đây. 

*Vù vù vù…*

Chẳng biết từ đâu, một con gió lạnh thấu xương thổi qua nơi này. Tám tên thiếu niên vốn đang tâm trạng cực kỳ hưng phấn, cười lăn cười bò châm chọc Long Thiếu Hoàng đột nhiên như bị hóa đá. Chỉ một câu nói thôi mà tràn đầy uy lực, so với mấy những bài luyện tập cực hình mà Tinh Hồn dành tặng cho bọn hắn còn muốn khinh khủng hơn. 

Giữa lúc ấy, một tiếng cười khằng khặc vang lên, đầy đau khổ nhưng cũng đầy châm biếm. Tám tên xoay đầu nhìn lại, chẳng cần đoán cũng biết kẻ đang cười chính là Long Thiếu Hoàng. Có câu: cười người hôm trước hôm sau người cười thật chả thể nào sai. Rốt cuộc bản thân không phải tận hưởng món “canh gà” đó một mình rồi, làm sao không vui cho được. 

- Cười cười cái con khỉ. Chẳng phải nhờ ngươi mà Tuyết nhi mới nổi hứng nấu ăn sao? Anh em đâu, còn chờ gì nữa, đánh chết mịa nó đi. 

- Đại sư huynh không phải nhắc, cái thằng này chết không hết tội. Quất. 

- Này thì thích ăn canh gà này. Lão tử cho ngươi ăn cỏ trước đã. 

- Đúng rồi, bắt thằng khỉ mốc Vô Mệnh nữa, cái mồm ăn mắm ăn muối, sáng không súc miệng còn thích nói nhiều. Cột cái mỏ nó lại cho chừa cái tội nói bậy nói bạ. 

- Không nhắc thì tí quên, lão thất, chớ có chạy. 

- Cứu… sư tôn, cứu mạng…

Cả một đám thiếu niên cởi bỏ khối thiết cầu trên lưng, còn đâu bộ dạng mệt nhọc thở không ra hơi nữa, lao vào đánh nhau thừa sống thiếu chết. Đối tượng dĩ nhiên chính là Long Thiếu Hoàng và Long Vô Mệnh, dù kêu la thảm thiết thế nào đi nữa cũng chẳng ai bênh. Bảy tên khác vây quanh hai người, khuôn mặt đằng đằng sát khí, đứa thì cầm mấy cục đá, đứa thì cầm khúc gỗ, hét lớn một tiếng rồi bay vào mà tẩn quất, xem chừng phen này Long Thiếu Hoàng và Long Vô Mệnh ngày mai khó mà xuống giường nổi. 

Còn Long Phi Tuyết, nghe âm thanh ồn ào thì nàng liền quay người nhìn lại, y phục phiêu trần trong gió thật xinh đẹp không tì vết, đột nhiên che miệng cười khúc khích. Trong đầu thầm nghĩ: “Không ngờ bọn họ vì muốn ăn canh gà mình nấu mà hưng phấn đến vậy, sau này nhất định phải thường xuyên vào bếp mới được.” 

Ý tưởng lóe lên khiến Long Phi Tuyết trong lòng thập phần hứng khởi. Nhìn gương mặt nàng tự tin như vậy, e là sau này đám Long Thiếu Hoàng phải chịu khổ không ít rồi. Thật bi ai làm sao. 

Nói xong nàng lại tiếp tục chạy tới chỗ Tinh Hồn đang ngồi thả hồn, thái độ cung kính hành lễ, ôn nhu nói:

- Sư tôn, khảo nghiệm lần này toàn bộ đều thông qua. Trừ đệ tử ra thì toàn bộ đều đột phá Kết Đan kỳ, trong đó đại sư huynh và tứ sư huynh đột phá Kết Đan trung kỳ. Thi thể Vương cấp yêu thú mang về đầy đủ, sư tôn có thể đi kiểm tra. 

- Hoàn thành trước thời hạn năm ngày, coi như cũng tạm chấp nhận. Còn ngươi, tranh thủ luyện tập một chút đi để còn theo kịp bọn chúng. 

- Đệ tử rõ ạ. 

Long Phi Tuyết lè lưỡi một cái rồi xoay người chạy đi, hướng đi chính là phía nhà bếp. Không hiểu trong Tinh Hồn trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì cứ mỗi lần nàng vào bếp thì là có chuyện chẳng lành xảy ra. Trong lòng cầu mong sao cho cơn ác mộng đó trở thành hiện thực. Hắn thở dài một tiếng, rồi lại đi tới chỗ đám Long Uyên đang đánh nhau. Trên tay cầm một bình tiên nhưỡng vừa mới được gửi tới, phảng phất một nét tiêu sái phóng khoáng. 

Hắn vừa tới thì đám Long Uyên cũng vừa đánh nhau xong, thế nhưng gương mặt vẫn đằng đằng sát khí, cơ hồ buồn bực trong lòng vẫn chưa được giải tỏa hết. Bọn chúng đánh nhau, Tinh Hồn cũng chẳng có gì ngạc nhiên, thế nhưng lại nghĩ tới Long Phi Tuyết háo hức vào bếp kia thì liền quên quan sát khí tức của bọn chúng, không nhịn được hỏi:

- Vừa nãy vi sư thấy Tiểu Tuyết vào bếp, trông còn rất phấn khích nữa. Ai nói cho vi sư biết có chuyện gì không?

Long Tuyền đằng đằng sát khí, cung kính với Tinh Hồn một cái, rồi quay sang chỉ ngón tay vào hai tên Long Thiếu Hoàng và Long Vô Mệnh đang nằm sải lai trên mặt đất kia, phẫn nộ nói:

- Sư tôn, là hai tên khốn kia bảo muốn ăn canh gà tẩm bổ, thế là Tuyết nhi liền nổi hứng nấu ăn. Bọn chúng tự muốn tự ăn thì không nói đi, còn bắt bọn đệ tử ăn chung nữa, có phải muốn giết bọn đệ tử không chứ?

Long Thiếu Hoàng gắng sức bò dậy, khuôn mặt bi thương, khuôn mặt mếu máo nói:

- Sư tôn, không có chuyện đó đâu, không phải lỗi của đệ tử mà… 

Chỉ thấy Tinh Hồn lắc đầu thở dài một tiếng, thanh âm tràn đầy mệt mỏi đáp:

- Con không cần phải giải thích, vi sư hiểu mà. Cho đến lúc rời khỏi Ma Thú sơn mạch, Thiếu Hoàng và Vô Mệnh có thêm nhiệm vụ cọ rửa nhà xí, xem như phần thưởng vì có công khích lệ Tiểu Tuyết nấu ăn. Hôm nay vi sư bận chuyện, sẽ phải rời khỏi đây, đợi ngày mai vi sư trở về rồi tiếp tục chỉ điểm sau. 

Nói xong, Tinh Hồn liền quay lưng bỏ đi thật nhanh. Trắng ra mà nói thì hắn đang trốn món canh gà của Long Phi Tuyết thì đúng hơn, dù có trời sập đi nữa hắn cũng không dám động vào một miếng. Chết đấy, ai mà dám nuốt chứ? Long Thiếu Hoàng và Long Vô Mệnh bi thương càng thêm bi thương, không ngờ bị Tinh Hồn chơi ác bắt cọ rửa nhà xí. Hai tên bất giác nhìn nhau, đồng thời vỗ vai nhau thể hiện sự đồng cảm. 

Còn đám Long Uyên, nhìn Tinh Hồn bỏ đi mà tràn đầy tức giận. Trắng trợn bỏ trốn để đám đệ tử ở lại chịu trận thật chẳng đáng mặt chút nào. Làm sư phụ thì có quyền như vậy sao, đồ sư phụ khốn nạn. Tên nào tên nấy một bụng ấm ức, thế nhưng chẳng hó hé lời nào nhìn Tinh Hồn lâm trận bỏ chạy. 

- Đúng rồi đại sư huynh, hay là chúng ta cũng bỏ trốn một ngày, cùng lắm Tuyết nhi ấm ức một hồi thì liền hết ngay, còn hơn là nguyên một đám bị ngộ độc thực phẩm. Thế nào?

- Lão cửu, ý hay. Nhân lúc còn chưa nấu xong, chúng ta tranh thủ bỏ chạy ngay. 

Tám tên khác nghe sáng kiến của Long Tuyền thì mừng rỡ, sư phụ bọn hắn bỏ trốn thì bọn hắn cũng có thể. Cùng lắm Long Phi Tuyết bù lu bù loa một lúc, chứ thật sự bọn chúng không dám nghĩ đến viễn cảnh bi thảm kia. Bọn chúng giơ ngón cái lên, ánh mắt đầy bội phục nhìn Long Tuyền, quả nhiên là một kẻ thông minh sáng dạ. 

Nhưng tất nhiên không phải kẻ nào cũng có quyền bỏ trốn, Long Tuyền trừng mắt, tức giận nhìn hai tên Long Thiếu Hoàng và Long Vô Mệnh mắng:

- Lão đại, ngọn nguồn chuyện này đều là do lão lục và lão thất cả, hai tên này không có quyền trốn cùng chúng ta. Bắt bọn chúng lại để cho bọn chúng thưởng thức món canh gà bổ dưỡng của Tuyết nhi, như vậy sau này chúng ta còn dễ bề ăn nói. 

- Không sai, trói hai tên tội đồ này. 

Long Thiếu Hoàng và Long Vô Mệnh khuôn mặt tái nhợt, miệng cầu xin tha thứ, thiếu điều muốn quỳ xuống luôn. 

- Lão đại, bọn đệ lỡ dại một lần, bỏ qua đi mà. 

- Một lần thôi xin một lần thôi, lão đại, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ vào sinh ra tử mà, đừng chấp nhặt sai lầm nhỏ này. 

Thế nhưng dù cầu xin thế nào đi nữa, đám Long Uyên vẫn thẳng thừng gạt bỏ, huynh đệ tình thâm cũng không thể địch lại với bát canh gà thần thánh kia. Chỉ thấy Long Uyên khuôn mặt lạnh lùng, quát:

- Còn đợi gì nữa, trói lại rồi bỏ trốn mau, kẻo Tuyết nhi phát hiện thì kế hoạch đổ sông đổ bể hết. 

Bảy tên thiếu niên cười lạnh, mặt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống hai tên Long Thiếu Hoàng vậy. Trên tay từ lúc nào đã cầm sẵn dây thừng từ từ tiến sát lại gần, thế nhưng vừa lúc định xông tới trói lại thì giọng nói lãnh đạm mang theo sự uy hiếp của Tinh Hồn từ phía hư không truyền đến:

- Quên nhắc các ngươi một chuyện, lúc vi sư trở về mà thấy Tiểu Tuyết khóc thì đừng có hỏi vì sao nước biển lại mặn. 

Không cần đến Long Phi Tuyết phát giác thì kế hoạch cũng đã tự đổ bể, hai tên Long Thiếu Hoàng và Long Vô Mệnh như được giải vây, không nhịn được ôm bụng mà cười. Ngược lại đám Long Uyên thì khóc ròng nước mắt, ủ rũ ngồi bệch xuống đất, giọng nói thống khổ rên rỉ:

- Sư tôn à, sao người không giết bọn con luôn đi, đồ độc ác.