Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 90: Tù long thoát khốn (Hạ)




Mặc Uyên liền mở ra linh hồn chi hải, để cho thần hồn của Tinh Hồn tiến vào. Tinh thần lực càng mạnh thì linh hồn hải càng rộng lớn. Nhìn linh hồn hải của Mặc Uyên dường như vô biên vô tận, cơ hồ không thấy được giới hạn. Giống như trước đây, trong linh hồn hải của Mặc Uyên tồn tại những cái dây xích pháp tắc khổng lồ hướng sâu vào bên trong linh hồn hải. Những cái dây xích pháp tắc này đang trói buộc thần hồn của Mặc Uyên, chỉ cần phá được nó thì y sẽ thức tỉnh trở lại. 

Có kinh nghiệm từ lần trước khi giải phong ấn cho Phượng Cửu, thần hồn của hắn phi hành theo hướng sợi dây xích. Linh hồn hải tựa hồ như vô cùng vô tận, đi mãi đi mãi vẫn chưa thấy đích đến. Tu vi càng cao, tinh thần lực càng mạnh thì linh hồn hải càng phi thường to lớn, gọi là một phương tiểu thế giới cũng không sai. 

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng Tinh Hồn cũng nhìn thấy được nơi những sợi xích pháp tắc giao nhau – trấn hồn bi. Trấn hồn bi này thoạt nhìn rất giống với cái trấn hồn bi đã giam giữ thần hồn của Phượng Cửu, cao năm trăm mét, dày ba trăm thước, xung quanh khắc đầy những chú văn tiên thiên cổ ngữ ẩn chứa lực lượng pháp tắc huyền diệu. 

Tinh Hồn tiếp đó liền đạp không phi thăng lên phía đỉnh của trấn hồn bi, ánh mắt hướng nhìn lỗ khảm nhỏ nằm ở trung tâm. Tiếp đó hắn nhỏ một giọt tiên huyết vào đó, chỉ thấy khi giọt tiên huyết vừa rơi vào lỗ khảm liền xảy ra biến dị, không gian vạn trượng hóa thành một mảng hỗn độn quang sắc. Trấn hồn bi rung chuyển dữ dội, giống như một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào. Những dòng thượng cổ chú văn rực lên ánh kim, rời khỏi trấn hồn bi, trong vô thanh vô tức âm thầm du nhập vào thần hồn của Tinh Hồn. 

Cảm giác được nguy hiểm trí mạng, thần hồn của Tinh Hồn lập tức rời khỏi linh hồn hải của Mặc Uyên. Mặc dù thao tác nhanh gọn, nhưng lực lượng huyết hồn pháp tắc vẫn lưu lại trên người Tinh Hồn, khiến cho hắn phun ra một ngụm tiên huyết, khiến cho khí huyết đảo lộn, sắc mặt rất khó coi. 

Hắn cũng không dám lưu lại tế đàn quá lâu, thân thể tuy trọng thương nặng nhưng nhục thân của hắn vẫn rất cường đại, nhún người vài cái đã rời khỏi tế đàn, ngồi bệch xuống mặt đất, ánh mắt hướng nhìn thân thể Mặc Uyên chậm rãi cử động. 

Trấn hồn bi đã vỡ, lực lượng huyết hồn pháp tắc không còn bị lưu giữ, liền tiêu tán ngay. Thần hồn được giải phóng, bắt đầu làm chủ lại được chân thân. Cái đầu khổng lồ ngẩn lên trên, bốn cái chân to như trụ trời, cơ bắp nổi cuồn cuộn, long trảo sắc bén đạp lên tế đàn, chân thân rời khỏi tế đàn. 

Lúc Mặc Uyên còn đang ngủ say, long uy vốn đã kinh người, bây giờ thức tỉnh uy thế càng bạo tạc. Đây mới chân chính là thần long trong truyền thuyết, thấy đầu không thấy đuôi, long tộc tại Bàn Long đảo, cho dù là Long hoàng mạnh mẽ nhất cũng không thể so sánh được với đầu thần long này. Tinh Hồn quả thực đã chấn kinh, không thể tin được trên đời này lại có sinh vật mạnh mẽ đến thế. 

Mặc Uyên ngâm lên một tiếng khiến cho thiên địa biến sắc, không gian xung quanh bị một luồng sóng âm ba chấn nát, san phẳng thành bình địa. Ngay cả những vết rách hư không quỷ dị tùy thời có thể nuốt trọn mọi thứ, trước lực lượng long ngâm cũng không chịu nổi mà bị phá tan. 

Khí thế của hắn không chỉ ảnh hưởng đến không gian giam cầm, mà của Đông Ly thánh cảnh, thậm chí cả Bàn Long đảo cũng không chịu được mà rung chuyển dữ dội. Địa chấn khiến cho chúng long tộc biến sắc, ai nấy đều kinh hoảng, còn đang tưởng rằng Bàn Long đảo muốn sụp đổ. Chỉ là chấn động chỉ xảy ra trong chốc lát, chỉ vài tức sau liền biến mất, mọi thứ lại bình lặng trở lại. 

Bên ngoài Đông Ly thánh cảnh, Long hoàng Ngao Bắc Hành, các trưởng lão long tộc tất cả đều đang đứng trước Bàn Long môn, ai nấy đều nghi hoặc nhìn nhau, thanh âm hỗn tạp không ngừng bàn tán:

- Chấn động vừa rồi dường như phát sinh bên trong Đông Ly thánh cảnh. Mấy ngàn năm nay, Đông Ly thánh cảnh vẫn luôn bình thường, vì sao lại xảy ra dị tượng kỳ lạ này?

- Không biết long tộc đệ tử có xảy ra chuyện gì không nữa. Bọn chúng đều là tinh anh đệ tử, là tương lai của long tộc, nếu xảy ra bất trắc thật khó mà chấp nhận được. 

- Có khi nào chấn động này là do gã nhân loại kia không?

- Ta nghĩ khả năng này là rất lớn. Trước đây không sao, nhưng khi gã nhân loại đó đến thì xảy ra chuyện này. 

- Từ đầu lão phu đã có dự cảm không ổn, không ngờ lại có chuyện thật. 

- Nếu như long tộc đệ tử có mệnh hệ gì, chúng ta nhất định phải giết chết gã nhân loại đó cho hả giận. 

- Phải đấy. Long tộc chúng ta đã im lặng quá lâu, đám nhân loại hạ tiện này còn nghĩ rằng long tộc sợ bọn chúng. 

- Đúng, đúng………

Lời bàn tán liên tục, tất cả lời lẽ cay nghiệt đều nhắm vào Tinh Hồn. Đây cũng khó trách, trong số những người đứng ở đây, chỉ có vài người là biết được tin tức Tinh Hồn đã trao trả chí bảo Thiên Long giới cho Ngao Bắc Hành, những người còn lại chỉ biết rằng Tinh Hồn đối với long tộc có chút ân huệ. 

Nhưng cổ nhân có câu, có ân báo ân, có oán trả oán, dù là ân nhân của long tộc đi nữa, động chạm đến căn cơ của Long tộc thì đều phải trả giá. Bọn họ hướng Ngao Bắc Hành phẫn nộ đòi sau khi lịch lãm Đông Ly thánh cảnh kết thúc thì phải bắt Tinh Hồn để trị tội. Nghe vậy, Ngao Bắc Hành khuôn mặt cả giận, quát bọn chúng một tiếng:

- Các ngươi im lặng cho bản hoàng. Chuyện còn chưa rõ ràng mà đã đổ oan cho người khác. 

- Nhưng mà…

Bọn họ không hiểu vì sao Ngao Bắc Hành lại giận dữ đến như vậy, còn đang định nói bồi thêm gì đó thì thái thượng trưởng lão đứng cạnh Ngao Bắc Hành lên tiếng khuyên can:

- Được rồi, chuyện này Long hoàng tự có cách phân xử, các ngươi không cần để tâm. Người đó có đại ân với long tộc, tuyệt đối sẽ không gây tổn hại gì đâu. Chấn động vừa rồi đã hủy đi một số địa phương ở Bàn Long đảo, các ngươi mau chóng dàn xếp ổn thỏa, kê khai thiệt hại, sau đó bẩm báo lại cho lão phu. 

- Tuân lệnh trưởng lão đại nhân. 

Thái thượng trưởng lão Ngao Thường uy danh tại long tộc rất cao, cơ hồ không thua kém gì Long hoàng Ngao Bắc Hành cả. Lão vốn là sư tôn của Ngao Bắc Hành, thực lực và cơ trí đều rất cao, ngay cả cường giả nhân tộc nghe đến danh tiếng của lão cũng phải e ngại ba phần. Vì vậy khi nghe lão lên tiếng, mọi người đành phải nghe theo, sau đó lần lượt rời khỏi chỗ này, chỉ còn lại khoảng mười người mà thôi. 

- Sư tôn, người có đoán được điều gì không?

Ngao Bắc Hành nộ hỏa đã hạ, lấy lại phong phạm thường ngày. Thanh âm bỗng vang lên, ngữ điệu phi thường kính trọng đối với Ngao Thường. 

Chỉ thấy Ngao Thường lắc đầu, tay vuốt chòm râu trắng dưới hàm, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Bàn Long môn, thở dài bất đắc dĩ:

- Không biết. Đành phải chờ bọn họ trở ra rồi điều tra xem. 

- Cũng chỉ còn cách đó thôi. 

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Trở lại bên trong Đông Ly thánh cảnh. Sau khi Mặc Uyên được giải trừ cấm chế thì tiểu thế giới lập tức sụp đổ. Lập tức hai người trốn khỏi đó, may mắn thời gian vừa kịp lúc, nếu không chỉ sợ cả hai bị kẹt tại chỗ đó, mãi mãi không thể trở ra. 

Mặc Uyên bây giờ biến ảo thành hình dạng của nhân loại, chỉ là so với lúc trước có chút khác biệt. Trước đây khi Tinh Hồn gặp y ở Không Di sơn, khi ấy y giống như một chiến tướng, thân mặc bảo giáp màu bạc khắc hình ngũ trảo kim long rất uy thế, mái tóc màu lam phiêu dật, cả người toát ra một cỗ soái khí khiến người ta cảm khái không thôi. Nhưng còn bây giờ, Mặc Uyên lại biến hóa thành một bộ dạng giống như một đứa trẻ lên mười, cao chừng một mét hai, một mét ba, làn da trắng hồng mềm mại, khuôn mặt non nớt búng ra sữa, mái tóc màu lam được cột gọn gàng. Thoạt nhìn chỉ là một tiểu tử lên mười, thế nhưng khí thế trên người vẫn bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường. 

Mặc Uyên đỡ Tinh Hồn ngồi dựa vào một góc cây, truyền vào người hắn một cỗ thần lực giúp hắn điều tức khí huyết, ổn định lại thân thể. Chỗ này linh khí khá nồng đậm, Tinh Hồn liền vận chuyển Hỗn Nguyên Thiên Thần quyết thôn phệ linh khí, chậm rãi điều hòa thân thể. 

Hai canh giờ sau, thương thể đã tạm thời ổn định, so với vừa rồi đỡ hơn một chút, có thể tùy tiện đi lại thoải mái. Nếu muốn khôi phục lại hoàn toàn thì phải tìm dùng đan dược cao cấp, nhưng bây giờ trong người hắn đan dược lại không còn lấy một viên, đành phải đợi đến khi trở ra mới có thể khôi phục đỉnh phong. 

Lúc trước đầu óc mơ hồ, bởi vì bị thương nặng, đồng thời bị tiếng long ngâm tác động khiến cho đầu óc hắn trở nên mơ hồ. Bây giờ nhìn lại, trước mặt là một hài đồng mười tuổi, nếu như không phải cảm giác long khí phiêu dật trên người, Tinh Hồn thật không tin tưởng được, tiểu tử đứng trước mặt chính là Uy Lam Thanh Long trong truyền thuyết Tứ linh. Ánh mắt kinh ngạc, Tinh Hồn bỗng hỏi:

- Ngươi… đây là…

- Ài… thần lực của ta bị tiêu hao rất nhiều, gần như cạn kiệt, lại bị lực lượng huyết hồn pháp tắc phản phệ, thế nên liền trở thành cái bộ dạng này. Xem ra phải mất một thời gian rất dài mới khôi phục được. 

Mặc Uyên thở dài một tiếng bất đắc dĩ giải thích. Ban đầu khi mới biến ảo hình dạng nhân loại, hắn cũng có chút giật mình vì cái hình thể hài đồng này. Nhưng sau đó nhanh chóng chấp nhận, dù sao cái này vẫn còn đỡ hơn là bị nhốt bên trong địa phương đó, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.