Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 58: Hắc tinh đại lễ (Thượng)




- Nào dám nào dám, huynh đồng ý cho ta mượn đã là vinh hạnh lắm rồi, sao có thể chê cười được.

Thái Huyền Tử miệng vừa nói, thế nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Cửu thiên nghi lai trên tay, nhẹ nhàng nâng niu, không dám khiến nó xuất hiện một vết xước nhỏ. 

- Hảo, thật tuyệt hảo, Thái Huyền Tử ta từ khi lên năm đã bắt đầu tìm hiểu về nhạc khí, thế nhưng Cửu thiên nghi lai này chính là vật trân quý nhất mà ta từng gặp, những loại nhạc khí khác căn bản không thể sánh bằng. 

- Thái Huyền Tử, đã có nhạc khí sẵn, sao huynh không làm một khúc nhỉ? 

Diệp Nhất Phàm bất ngờ lên tiếng, mấy người khác liền lập tức đồng ý. Chỉ là trước tiên phải thông qua ý kiến của Tinh Hồn, vì dù sao Cửu thiên nghi lai tiêu cũng là vật của hắn. 

- Mọi người đã có nhã hứng như vậy, ta làm sao có thể phá hỏng bầu không khí này được. 

Mắt thấy Tinh Hồn đồng ý, Thái Huyền Tử liền không ngần ngại, lập tức chấp thuận ý kiến của mọi người. 

- Khúc nhạc mà ta sắp thổi tên là “Tri âm”, hầu như người trên đại lục đều biết. Hy vọng mọi người không chê cười. 

“Tri âm khúc” là bài nhạc nổi tiếng ở Huyền Thiên giới, nghe nói là được một vị nhạc sư sinh sống ở đại lục Thiên Băng sáng tạo nên. Bởi vì “Tri âm khúc” rất nổi tiếng, thế nên có rất nhiều người học. Chỉ là, học thì dễ mà thành thì khó, muốn đạt đến trình độ bình thường đã là một chuyện vô cùng khó khăn rồi. Thế nên số người có thể thổi hoàn mỹ khúc nhạc này có thể đếm được trên đầu ngón tay. 

Thái Huyền Tử nhẹ nhàng đặt Cửu thiên nghi lai tiêu gần môi, tâm tư chiềm sâu vào nhạc luật, dường như tất thảy mọi chuyện xung quanh đều không màng đến nữa. Chỉ nghe tiếng tiêu thanh nhã nhẹ nhàng vang lên, không mang theo một chút khói lửa nhân sinh, càng mơ hồ lộ ra tâm tình vui sướng, như lâu ngày gặp lại bằng hữu mà không nhịn được niềm vui. Âm thanh vô cùng thanh tao nhẹ nhàng, khiến cho tâm tình người nghe vô cùng sảng khoái. 

Bên ngoài thì ồn ào, còn bên trong gian phòng này chỉ có duy tiếng tiêu nhẹ nhàng ngâm vang. “Tri âm khúc” mà Thái Huyền Tử thổi nên đã đạt đến trình độ tối cao, thực sự là vô cùng hiếm thấy. Âm thanh trong veo động lòng người, khiến người ta mân mê mãi không thôi. Thái Huyền Tử quả nhiên danh tiếng bất phàm. 

“Tri âm khúc” vừa dứt, mọi người trong phòng vỗ tay liên hồi, ngay cả bản thân Tinh Hồn đồng dạng cũng như vậy. Đã lâu rồi hắn mới có lại cảm giác như thế này. Trước đây, khi còn là một thiếu niên đệ tử Thiên Lam thần điện, hắn đã từng có những người bằng hữu thân tín. Chỉ là những thứu đó chỉ còn tồn tại trong quá khứ mà thôi. 

- Huyền Tử huynh, tạo nghệ âm nhạc của huynh càng lúc càng siêu phàm, thật khiến người ta ngưỡng mộ. 

Diệp Nhất Phàm tấm tắc khen ngợi. Sau đó nâng ly rượu, cùng với mọi người uống cạn một hơi. 

Bỗng trong đầu Diệp Nhất Phàm lóe lên một vầng tinh quang, hướng Tinh Hồn nói tiếp:

- Dạ Quân huynh, không biết có nhã hứng làm một đoạn hay không?

- Phải đấy. Ta đoán huynh đối với âm nhạc có lẽ hiểu biết không ít, mong huynh có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt. 

Thái Huyền Tử vừa ngồi vào bàn, nghe Diệp Nhất Phàm mở lời như vậy, thực sự rất đúng với tâm ý của hắn, nhanh chóng hùa theo nói, đồng thời trao trả Cửu thiên nghi lai tiêu cho Tinh Hồn. Nhìn ánh mắt hắn rất lưu luyến, cơ hồ rất đau lòng khi trả lại một món đồ quý này.

- Cũng được, xem như góp vui một chút. 

Tinh Hồn không sử dụng Cửu thiên nghi lai tiêu mà thu nó vào lại không gian Huyền tiên các, đồng thời lấy ra một cây cổ cầm. Đây chỉ là một cây cổ cầm bình thường, chỉ là được làm nên bằng gỗ quý và dây kim tằm, so với những cây cổ cầm bán trong những cửa tiệm thì quý hơn một chút. Bởi vì Phượng hoàng cổ cầm phi thường đặc thù, trừ phi có chuyện cấp bách thì Tinh Hồn mấy sử dụng nó, thế nên bình thường, mỗi lúc tâm trạng không vui đều tìm một chỗ vắng, vừa uống rượu vừa chơi đàn. 

- Trước khi bắt đầu, ta muốn kể với các vị một câu chuyện. Trước đây rất lâu, ta có một vị bằng hữu, tuổi ngang với ta. Lúc nhỏ hắn có một người bạn thanh mai trúc mã, bọn họ từng có ước nguyện, khi lớn lên sẽ trở thành phu thê với nhau. Đáng tiếc, ông trời trêu chọc con người, khiến cho hai người rơi vào thảm cảnh, mẫu thân của hắn bị gia tộc của cô gái kia hại chết, bản thân hắn cũng suýt chút nữa phải mất đi tính mạng. Nhờ có quyết tâm mạnh mẽ hắn mới có thể tồn tại được. Các vị thử đoán xem, khi hai người gặp lại nhau sẽ phải đối diện như thế nào?

Câu chuyện mà Tinh Hồn kể khiến cho mọi người rơi vào trầm tư, ngay cả vô tư như Phượng Cửu nội tâm cũng trầm lắng xuống, suy nghĩ về câu hỏi của Tinh Hồn. Khi còn nhỏ là thanh mai trúc mã, nhưng khi lớn lên lại bị một bức tường vô hình ngăn cản, thật đau lòng. 

- Dạ Quân huynh, vị bằng hữu này của huynh có lẽ sẽ lựa chọn từ bỏ cô gái ấy!

- Phải, ban đầu hắn cũng đã từng nghĩ như vậy. Nhưng chẳng biết vì sao, hắn càng muốn quên cô gái ấy thì lại không thể xóa nhòa đi hình ảnh của cô ấy được. Để rồi cuối cùng, hắn bởi vì chấp niệm của mình, trong vòng vây của địch nhân đã khiến cho cô ấy mất đi tính mạng, và càng bi thương hơn là chính mắt hắn nhìn thấy nàng chết trước mặt mình, bởi vì… nàng muốn hắn được sống. 

Lúc này, Tinh Hồn tiến tới gần cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hướng ánh mắt u buồn nhìn lên bầu trời đêm, ánh nguyệt quang dịu dàng soi vào gương mặt của hắn, gió nhẹ khẽ thổi khiến cho bạch phát lay động. Phản phất trong ánh mắt hiện lên một nỗi đơn độc và tịch mịch, tựa hồ đang mường tượng về những ngày xa xăm trong quá khứ. 

- Vậy bằng hữu của huynh, hắn… vẫn còn sống chứ?

Thái Huyền Tử nhỏ giọng hỏi. 

Chỉ thấy trên khóe môi Tinh Hồn nở một nụ cười nhạt, tựa hồ như đang cười chính bản thân mình, từ tốn đáp lời:

- Hắn còn sống, nhưng có lẽ… không khác gì một kẻ đã chết. Khúc nhạc mà ta sắp tấu lên là do hắn truyền lại cho ta, tên của nó là Hồn Điệp nhất mộng. 

Cổ cầm đặt trước mặt, hai bàn tay nhẹ nhàng để lên bảy dây cầm, mười ngón tay khéo léo lướt qua phát ra âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe, trong vắt động lòng người. Khúc nhạc khiến cho người ta có cảm giác tịch mịch thê lương. Dường như người sáng tác ra khúc nhạc này, trong lòng vô cùng day dứt, ân hận và chua xót vô hạn. Có lẽ, toàn bộ nỗi bi thương trong lòng hắn đều dồn vào khúc nhạc này. Vốn dĩ không khí đang vui tươi, nhưng khi khúc nhạc vang lên lại khiến cho không khí bất chợt trở nên tĩnh lặng, phản phất còn có chút u buồn. 

Đó không phải bởi vì giai điệu u buồn của khúc nhạc này, mà còn bởi vì câu chuyện mà Tinh Hồn đã kể. Nếu như đơn giản chỉ là nghe, có thể bởi vì âm điệu sâu lắng của khúc nhạc mà trong lòng sản sinh ý đồng cảm, nhưng cảm giác đó chỉ tức thời mà thôi, không tồn đọng được lâu. Nhưng bọn họ đã được nghe câu chuyện đằng sau khúc nhạc này, một câu chuyện bi thương của thế gian. Trong lòng thầm nghĩ, nếu như bản thân mình chính là người nam tử trong câu chuyện, bản thân khi đối diện với người con gái mà mình yêu thương nhất sẽ làm như thế nào? Và khi tận mắt chứng kiến người đó ngã xuống trước mắt mình mà bản thân không thể làm gì, liệu rằng có giống như người nam tử này trở thành một người vô hồn hay không? 

Dù Tinh Hồn đã ngưng lại, thế nhưng mười người trong phòng vẫn im ắng, ánh mắt trầm tư suy nghĩ. Tinh Hồn đứng lặng một chỗ, nhắm mắt định thần, ngoài ra không làm gì cả, để cho mọi người tự lĩnh ngộ. Trong lòng hắn bây giờ đang nhớ về người đó, người mà cả đời này hắn không thể nào quên được. Dù chỉ còn sót lại một tia tàn hồn, hắn cũng phải đưa nàng trở về bên cạnh hắn, để nàng không phải chịu đựng những nỗi đau do hắn gây ra nữa. 

Sau một lúc, rốt cuộc cũng có người lên tiếng phá tan sự yên tĩnh, chính là Thái Huyền Tử, hắn thở dài một tiếng, nói:

- Thật bi ai. Nếu như là ta trong trường hợp đó, chỉ sợ là không thể sống nổi. Dạ Quân huynh, vị bằng hữu của huynh phải có ý chí mạnh mẽ mới vượt qua được nỗi đau này. 

- Phải, một quãng thời gian rất khó khăn. Làm người phải biết tiến về phía trước, nếu chỉ biết an phận một chỗ, không còn là chính bản thân mình, mỗi ngày đều như vậy, không phải sẽ rất mệt mỏi sao?

Tinh Hồn hờ hững nói một câu, nhưng không hiểu vì sao lại vô tình khiến cho một số người trong lòng khẽ rung động. Trong số mười người này, có người số phận đã định trở thành đế vương, có người trở thành một vị chí tôn đứng trên người khác… lại có người bởi vì gia tộc cố kỵ, thân phận khác nhau mà quyết định che giấu bản thân mình. Cuộc sống như vậy, không phải là chính mình, quả thực rất mệt mỏi. Nếu như có ý chí, số phận nhất định phải do mình quyết định, sống cho chính bản thân mình, chứ không phải sống vì phong độ hay vẻ bề ngoài hào nhoáng. 

Phải đến giữa đêm, bữa tiệc mới dần tàn. Đa số mọi người đều được Diệp Nhất Phàm bố trí nghỉ ngơi trong vương phủ, nhưng còn một số người khác thì muốn trở về chỗ của mình. Tinh Hồn, Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An đứng cùng một chỗ trên lầu, ánh mắt hướng nhìn xuống sảnh phía dưới nhìn chúng nhân lần lượt rời đi. Đôi mắt của Tinh Hồn dừng lại ở một người, đó chính là Thương Kỳ. Chỉ thấy hắn kính lễ với hắn một cái, Tinh Hồn cũng gật đầu lại, tựa hồ như hiểu ý của Thương Kỳ là gì. Tiếng gió thổi u uất bên ngoài khẽ rít lên, tựa như tiếng than thở của chúng sinh. Ngày mai, có lẽ sẽ rất thú vị!