Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 120: Cửu chuyển thần long quyết (Hạ)




Đại công tử Tàng Tông Vân lớn hơn Tàng Tông Nguyên hai mươi tuổi, tu vi cũng là Chân thần cảnh trung kỳ, một trong bốn vị công tử tranh đoạt chiếc ghế Thánh tử. Thế nên hắn cũng cực kỳ ganh ghét với Tàng Thiên Ca. Nếu như không phải Tàng Thiên Ca được Tàng Vũ Thánh cử người bảo vệ, chỉ sợ Tàng Tông Vân đã ra tay ám toán từ lâu. 

Tu vi của Tàng Thiên Ca càng cao thì uy hiếp đối với hắn càng lớn, nếu như Tàng Tông Nguyên có thể khiến Tàng Thiên Ca trọng thương thì thật tốt. Chỉ là mọi chuyện nào dễ dàng như vậy, Tàng Thiên Ca chính là người kế thừa Thiên Long thần điện, Tàng Vũ Thánh và cao tầng Thiên Long thần điện tuyệt đối không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra với hắn. Nếu thật sự Tàng Thiên Ca có chuyện, cho dù là nhi tử của Tàng Vũ Thánh thì cũng phải trả một cái giá thật đắt. Vì vậy dù rất hận Tàng Thiên Ca, mấy tên Tàng Tông Vân chỉ có thể âm thầm xuất thủ mà thôi.

Lại nói, sở dĩ thấy Tàng Thiên Ca bị Tàng Tông Nguyên xuất thủ mà đám người âm thầm bảo hộ kia vẫn không hiện thân là bởi vì muốn Tàng Thiên Ca trải qua ma luyện một chút. Muốn trở thành một cường giả thì phải trải qua ma luyện, còn một kẻ suốt ngày chỉ biết tu hành, cùng lắm chỉ là cao thủ, tuyệt đối không thể trở thành cường giả. 

Tàng Tông Nguyên đã thi triển ra toàn bộ thực lực, thế nhưng chỉ vỏn vẹn áp chế, chiếm lấy thượng phong, trong một thời gian ngắn không thể làm gì được Tàng Thiên Ca cả. Quả nhiên, khi thấy Tàng Thiên Ca không ổn, đám cao thủ ẩn mình theo dõi liền ra mặt. 

Chỉ thấy phiến hư không bị phá vỡ, thủ đoạn súc địa thành thốn này, chỉ có người tiến vào Đấu Thần kỳ mới làm được. Người nọ là một trung niên tuổi chừng năm mươi, trên người vận bộ y phục màu tro bó sát người, lộ ra những khối cơ bắp to lớn lực lưỡng. Trên người khí thế không chút thu liễm, uy áp tản ra lập tức khiến chúng nhân kinh hãi. 

Trung niên cao lớn phá không bay thẳng vào chính giữa cuộc chiến, thủ đoạn nhanh như sấm sét, hai tay nắm lại thành quyền, nguyên lực vận chuyển, khí thế bức bách ngay lập tức đánh tan chiến ý của Tàng Thiên Ca và Tàng Tông Nguyên. Âm thanh nổ vang, kim long biến mất, bầu trời sương tuyết cũng tan thành mây khói, trên bầu trời ánh dương lại chiếu xuống, vài tức sau không gian dần bình ổn trở lại. 

- Này nhóc, dừng ở đây được rồi. 

Trung niên kia ánh mắt sắc lạnh nhìn Tàng Tông Nguyên, người này không ngờ chính là cao thủ Thượng Thần cảnh sơ kỳ. Mấy tên thủ hộ nhân này, trừ người được bảo vệ ra, còn những kẻ khác trong mắt bọn chúng đều xem không ra gì. Tàng Tông Nguyên hừ lạnh, dù sao mục đích tới đây cũng chỉ là thăm dò Tàng Thiên Ca mà thôi, hắn trong lòng cũng không thất vọng gì. 

- Võ Canh đại nhân, bản công tử chỉ muốn thảo luận với cửu đệ một chút thôi, hoàn toàn không có ý gì khác. Nếu Võ Canh đại nhân đã ra mặt, ta liền dừng lại.

Vừa nói, ánh mắt vừa liếc nhìn Tàng Thiên Ca đứng phía sau Võ Canh, giọng nói hờ hững, làm như chưa có chuyện gì xảy ra. 

- Ờ, biết vậy là tốt. Giờ ngươi đi được rồi, ta có chuyện một bàn với nhóc con này một chút.

Võ Canh thái độ rõ ràng, không nể nang thân phận gì cả, thẳng mặt trục khách. Tàng Tông Nguyên trong mắt lộ vẻ tức giận, chỉ là một con chó mà cũng dám vỗ lễ, thế nhưng chỉ tức giận trong lòng mà thôi. Hắn lại chuyển mắt nhìn Tàng Thiên Ca, cười nói:

- Cửu đệ, hôm khác nhị ca lại tới thăm hỏi. Hy vọng sẽ không bị kẻ khác chõ mũi xen vào. Ha ha… 

- Tùy thời phụng bồi. 

Tàng Tông Nguyên cười lớn một tiếng, phất tay phá vỡ hư không rời đi. 

Đã không còn chuyện gì nữa, đám người hiếu kỳ cũng lần lượt rời đi, trên đường không ngừng thảo luận. Tàng Thiên Ca và Tàng Tông Nguyên đều là nhất lưu cao thủ, mỗi lần đánh ra một chiêu đều ẩn chứa võ đạo ý cảnh, đối với mấy tên này mà nói thì tràng diện vừa rồi thu được lợi ích không nhỏ. Không ít người nhờ quan sát mà mở ra võ đạo chi lộ, bình cảnh đột phá, cấp tốc trở về bế quan tu luyện. 

Không gian thoáng chốc liền vắng lặng, Võ Canh hai tay khoanh trước mặt, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn Tàng Thiên Ca, nói:

- Nhóc con, thật khiến cho ta ngạc nhiên nha. Tàng Tông Nguyên tiến vào Chủ Thần cảnh đã lâu, căn cơ vững chắc, kinh nghiệm chiến đấu khá linh hoạt. Còn ngươi, dù rằng thiên phú xuất chúng, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa trải qua ma luyện, ngươi làm cách nào mà chống đỡ được lâu tới như vậy? Nói cho ta nghe một chút được không?

- Cái này… thực ra lúc tu luyện ở Vô Thượng Thiên cung, vãn bối được vài vị trưởng bối bên đó chỉ điểm một chút, kinh nghiệm chiến đấu lĩnh hội không ít. Vừa rồi vốn liếng cho bao nhiêu thì xài bấy nhiêu, đến khi hết thì tiền bối cũng vừa ra mặt. Nếu không chỉ sợ đã thất thủ rồi. 

Tàng Thiên Ca tỏ thái độ kính trọng với bậc trưởng bối, ăn nói vô cùng lưu loát dễ nghe. Chỉ thấy Võ Canh tay xoa xoa cằm, đầu nhẹ nhẹ gật gù, tựa hồ đang thưởng thức, chấp miệng nói:

- Chậc chậc, nghe ngươi nói như vậy làm ta ngứa tay ngứa chân thật. Này, có cơ hội thì ngươi đưa ta vào đó thử, đánh nhau với mây lão bất tử đó chắc sướng tay lắm đây. 

Tàng Thiên Ca mặt gượng nở nụ cười, trung niên đô con này dường như hứng thú với chuyện đánh nhau hơn là việc bảo vệ. 

- À mà này, đừng gọi ta cái gì tiền bối gì gì đó, ta bất quá chỉ lớn hơn ngươi ba bốn trăm tuổi thôi, lần sau gặp cứ gọi là Võ Canh đại ca được rồi. 

- Ha ha… vậy cũng được sao? 

Tàng Thiên Ca mặt cứng đờ, cố lắm mới nặn ra một nụ cười.

- Tất nhiên là được. Nếu cần thì bây giờ chúng ta nhờ thiên địa chứng giám, kết bái huynh đệ, ngươi nghĩ thế nào?

Đôi mắt của Võ Canh sáng rực, tựa hồ xem ý tưởng mới nghĩ ra là một chuyện cực kỳ thông minh. 

- Không… không cần phải phiền phức vậy đâu. 

Tàng Thiên Ca vội xua tay nói, chỉ thấy trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh. 

- Cái gì mà phiền phức. Nhanh nhanh kết bái với đại ca rồi làm chén rượu, sau này chúng ta chính là huynh đệ. Mà đã là huynh đệ thì phải có phúc cùng hưởng, chừng nào đi Vô Thượng Thiên cung thì nói với đại ca một tiếng, nhất định phải đánh với mấy lão bất tử kia mấy trận thật sướng tay mới được. Ha ha ha…

Không quan tâm đến biểu hiện của Tàng Thiên Ca một chút nào, cánh tay lực lưỡng của Võ Canh bắt lấy lưng áo của Tàng Thiên Ca, mặc cho hắn la hét thế nào cũng kệ, kéo hắn xuống dưới Tử Trúc lâm bắt đầu kết bái huynh đệ. Mà dường như nói cho cùng, mục đích của Võ Canh cũng chỉ là đến Vô Thượng Thiên cung để đánh nhau. Thật không biết mấy ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa. 

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Hai ngày sau, Tàng Thiên Ca sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện thì rời khỏi Thiên Long thần điện, cũng với lão đại ca Võ Canh vừa mới kết bái đến Vô Thượng Thiên cung. Bởi vì Chu Kiếm Minh đặc biệt coi trọng Tàng Thiên Ca, thế nên đã cử đến tận mười vị cao thủ đến bảo vệ hắn, phòng trên đường đi có chuyện bất trắc xảy ra. 

Cũng bởi vì vậy mà khiến cho Tàng Thiên Ca một phen kinh hồn. Ai mà biết cái lão đại ca kia ưa thích đánh nhau như vậy, vừa mới ra khỏi phạm vi Thiên Long thần điện thì liền tỏ ý muốn đánh nhau với mấy vị cao thủ kia. Tàng Thiên Ca phải hối lộ cho Võ Canh mấy bình rượu ngon, nhờ vậy mới ngăn cản được chiến ý của hắn. Đồng thời nói với mấy vị cao thủ kia, bảo bọn họ tránh xa xa một chút, tránh khỏi tầm mắt của Võ Canh một chút, miễn cho chậm trễ thời gian. 

Võ Canh chính là cao thủ mà Tàng Vũ Thánh mời đến bảo vệ Tàng Thiên Ca, tu vi cũng không thấp hơn những cao thủ kia, thế nên dù hắn có chút vô lễ, nhưng bọn họ cũng không chấp nhặt, liền đồng ý với Tàng Thiên Ca. 

Hai tháng sau, đám người Tàng Thiên Ca, Võ Canh mới đặt chân đến Lạc Du sơn mạch. Vốn dĩ với tốc độ của bọn họ, chậm nhất là ba tuần thì đã đến Lạc Du sơn mạch rồi. Chậm trễ như vậy, góp phần không nhỏ chính là Võ Canh lão đại. Trên đường đi, mỗi lần đặt chân đến một thành trì nào liền kéo Tàng Thiên Ca không phải đi lầu xanh thì cũng là tìm mấy quán nhậu uống rượu. Miệng cứ bảo cái gì mà phải trải qua nhân gian mới tìm hiểu được võ đạo ý cảnh, mới trưởng thành được. 

Dù mấy cao thủ Vô Thượng Thiên cung kia rất tức giận, nếu không phải nể mặt Tàng Thiên Ca chỉ sợ đã đánh với Võ Canh một trận tới cùng rồi. Tàng Thiên Ca nói trước giờ chưa từng trải nghiệm cuộc sống hồng trần, thế nên cũng ngỏ ý muốn tìm hiểu một chút, có gì truyền tin về Vô Thượng Thiên cung một tiếng là được. 

Hắn nào biết được, bởi vì ngu dại của mình mà ăn không ít đau khổ. Mỗi lần đi uống rượu, trừ lần đầu tiên ra, những lần khác đều bắt hắn trả tiền. Mặt dày đến mức đao kiếm đâm không thủng, chỉ sợ có mỗi mình Võ Canh lão đại này mà thôi. 

Thánh thần phù hộ, cuối cùng cũng cho hắn đến được Lạc Du sơn mạch. 

Lạc Du sơn mạch sừng sững trước mặt, dường như ẩn tàng một luồng khí áp cường đại khiến cho người ta không ngừng cảm thán. Võ Canh cũng từng đến đây vài lần, dĩ nhiên chính là để đánh nhau. Thế nhưng hắn không hiểu trận pháp, không cách nào đi vào được, đành đứng bên ngoài chửi bới. Vô Thượng Thiên cung ai nấy đề tự cao, nhìn Võ Canh giống như một tên điên, mặc kệ hắn la hét đến cỡ nào thì cũng chẳng buồn quan tâm. Đợi suốt mấy tháng liền không thấy ai ra, Võ Canh trong lòng nguội lạnh, liền tìm nơi khách kiếm người đánh nhau phát tiết. Truyền kỳ của hắn như vậy, được mấy người kia kể lại, trong lòng Tàng Thiên Ca không biết nên khóc hay nên cười. Nhờ người nào không nhờ, lại đi nhờ một kẻ suốt ngày muốn đánh nhau, chẳng biết Tàng Vũ Thánh nghĩ gì nữa. 

Sắp được tiến vào đệ nhất thánh địa, Võ Canh trong lòng thập phần vui mừng. Nơi này cao thủ vô số, so với Thiên Long thần điện còn muốn mạnh rất nhiều. Mấy lão bất tử ở Thiên Long thần điện, mỗi lần gặp hắn thì không phải bỏ chạy thì là cáo bệnh, nhất quyết không chịu đánh nhau, khiến cho Võ Canh thập phần khó chịu. Ngứa tay ngứa chân đã lâu, cuối cùng cũng được phát tiết rồi. Trong lòng hắn thập phần háo hứng mong chờ. 

********* Hết quyển 4: Nộ phạm thiên điều. 

P/s: Chương trước có nhầm Chủ thần cảnh thành Chân thần cảnh. Ngái ngủ nên lộn, mấy bạn thông cảm nhé.