Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 105: Huyết vũ tinh phong (Hạ)




Bị Trịnh Thần Không nắm bàn tay ngọc, Yến Ngọc Lan vốn định đẩy ra, thế nhưng bàn tay của Trịnh Thần Không giống như một khối bàn thạch cứng rắn, dù nàng vận sức như thế nào cũng không thể đẩy hắn ra được. Trịnh Thần Không mỉm cười âm hiểm, chẳng biết hắn đã truyền âm nói với nàng như thế nào, tuy rằng khuôn mặt xinh đẹp của nàng ẩn sau lớp lụa mỏng, thế nhưng trong đôi mắt đẹp lóe qua một tia kinh hãi, liền không dám chống cự hắn nữa, để cho hắn nắm lấy tay mình và đi theo sau hắn. 

Linh quang điện tràn ngập sắc đỏ, vương tôn quý tộc đứng hai bên nhìn theo bóng lưng Trịnh Thần Không và Yến Ngọc Lan bước đi cùng nhau, có người chúc mừng, có người hụt hẫn, và đương nhiên cũng có người ghen ghét. Những người ghen ghét đương nhiên là các thiếu nữ thiên kiều. Trịnh Thần Không thận phận thập phần tôn quý, tương lai nhất định sẽ trở thành đế quân Thiên Phong đế quốc, hơn nữa tu vi kinh người, không chỉ là đệ nhất thiên tài của Thiên Lam đại lục mà cả Huyền Thiên giới, số lượng thiên tài trẻ tuổi sánh ngang với hắn chỉ có thể tính trên đầu ngón tay. Một nam tử hoàn mỹ vô khuyết như vậy, có thiếu nữ nào không say mê cho được. 

Thật chẳng thề ngờ một đại thiên tài như hắn lại muốn cưới vợ sớm như vậy, mà nữ nhân mà hắn muốn lấy chỉ là một khuê các của một gia tộc bình thường, cho dù nhan sắc của Yến Ngọc Lan có tuyệt trần như thế nào đi nữa, các thiêu kiêu thiếu nữ kia trong suy nghĩ đương nhiên không chịu thua nàng, nghĩ rằng nàng may mắn hơn họ mà thôi. 

Đương nhiên đại đa số những người ở đây, có rất ít người biết được, thực chất Yến Ngọc Lan chỉ là cái bẫy mà Trịnh Thần Không lợi dụng để dụ Tinh Hồn đến Thiên Phong đế đô và biến Thiên Phong đế đô trở thành mồ chôn Tinh Hồn. 

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều ********* 

Phía trên bầu trời Thiên Phong thành, ẩn trong tầng mây trắng xóa, có hai bóng người đang đứng ở đó. Trong phạm vi lãnh thổ Thiên Phong thành vốn dĩ không có kẻ nào được phép ngự không phi hành, nếu bị phát hiện sẽ bị tiền trảm hậu tấu. Không ngờ hai kẻ này lại có thể tự do ngự không phi hành, thân phận chắc chắn không tầm thường. 

Hai người này một già một trẻ, người trẻ tuổi, nhìn quần áo liền biết rằng là một vị công tử của đại gia tộc nào đó, mái tóc dài bay phất phơ trong gió, nhìn vô cùng tuấn dật bất phàm. Vị lão giả tuy rằng đứng cùng với hắn, thế nhưng vị trí lại lùi về phía sau một chút, cơ hồ là tùy tùng của vị công tử bạch y kia. Hai người dõi theo hôn lễ đang diễn ra, bỗng nhiên vị bạch bào công tử lên tiếng:

- Bố trí trận pháp lớn như vậy, biến Thiên Phong đế đô trở thành tử địa, có lẽ chỉ có tên điên như Trịnh Thần Không mới dám làm như vậy. 

Lão giả đứng bên cạnh tay vuốt chòm râu trắng dưới hàm, vừa gật gật đầu, quả thật toát lên cốt cách tiên nhân, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia táng thưởng, nói:

- Công tử nói đúng. Chỉ là không ngờ trận pháp khổng lồ này lại dùng để đối với một tiểu tử, cường đại như Trịnh Thần Không mà e ngại kẻ đó đến như vậy sao?

- Ngươi đừng xem thường hắn. Kẻ đó con đường tu hành của hắn xuất phát sau ta, Trịnh Thần Không và vô số thiên kiêu chi tử, thế nhưng chỉ trong thời gian hơn mười năm hắn lại phát triển cực kỳ nhanh chóng, cho dù ta đạt được cơ duyên trong bí địa, được gia tộc dùng vô số tài nguyên bồi dưỡng nhưng vẫn không thể địch lại hắn, suýt chút nữa đã vẫn lạc trong tay hắn. Trịnh Thần Không cũng như vậy, trong Tử Vong chi địa nếu không phải nhờ có cổ đỉnh thần bí thì hắn cũng đã vẫn lạc. Tồn tại kẻ địch cường đại như vậy, dù là ta hay Trịnh Thần Không đều phải e dè hắn. 

Đại địch mà bạch bào nam tử nói chính là Tinh Hồn. Mỗi khi nhắc đến Tinh Hồn, khuôn mặt lạnh băng của bạch bào nam tử lại xuất hiện một tia phẫn hận, chỉ là lão giả đứng cạnh không nhận ra mà thôi. Lão giả thở dài một tiếng, nói tiếp:

- Tuy rằng lão hũ chưa gặp tiểu tử đó, nhưng nghe công tử nói như vậy, nếu như không tiêu diệt kẻ này chỉ sợ sẽ động chạm đến căn cơ Sở gia chúng ta. Trận pháp này lớn như vậy, bên trong lại ẩn tàng vô số cao thủ, nếu như tiểu tử đó mà đến nhất định sẽ không thể sống sót mà trở ra. 

Hai người một già một trẻ này lại chính là tộc nhân Sở gia. Bạch bào công tử kia, dĩ nhiên là đại công tử Sở gia Sở Hóa Long. Lại nói, vốn dĩ Sở Hóa Long và Trịnh Thần Không chính là bằng hữu chí thân từ nhỏ, thế nhưng sau cái chết của Sở Tiểu Điệp thì Sở Hóa Long đã bắt đầu âm thầm trở mặt để đối phó với Trịnh Thần Không. Khoảng thời gian này hắn vùi đầu vào tu luyện, thiên phú của hắn vốn thuộc hàng nhất đẳng, trên người lại mang đại vận khí, chỉ trong một thời gian ngắn đã tiến bộ thần tốc, tuy rằng vẫn chưa thể so sánh với thiên kiêu thập kiệt Huyền Thiên giới, thế nhưng cứ cái tốc độ này, bước vào hàng ngũ thập kiệt chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. 

Lão giả Sở gia khẳng định chắc chắn Tinh Hồn sẽ vẫn lạc ngay tại Thiên Phong đế đô, còn Sở Hóa Long, hắn không biểu lộ bất điều gì cả, không đồng ý cũng không phản bác, làm cho lão giả kia có chút kinh ngạc, nghĩ rằng chẳng lẽ Sở Hóa Long cho rằng Tinh Hồn sẽ sống sót trong cái thiên la địa võng không có đường ra kia sao? Suy nghĩ như thế nào, âu chỉ có bản thân Sở Hóa Long mới biết, và nếu như đưa ra nhận định, có lẽ Sở Hóa Long sẽ nói rằng Tinh Hồn chắc chắn sẽ sống sót. 

Đột nhiên ngay lúc đó, trong lòng Sở Hóa Long xuất hiện một dự cảm kỳ lạ, ánh mắt dời khỏi đế đô Thiên Phong, phóng xa tầm mắt nhìn về hướng đông. Lão giả đứng cạnh hắn nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Sở Hóa Long thì ngạc nhiên, cũng nhìn về hướng đông, thế nhưng lão ta lại không nhìn thấy điều gì bất thường cả. Nếu không phải đang ẩn mình không để cho mấy kẻ trấn thủ biết được sự tồn tại của hai người thì có lẽ lão đã vận dụng thần thức để kiểm tra xem ở phía đông đang xảy ra chuyện gì. Trong lòng nổi lên một cơn hiếu kỳ, lão liền hỏi:

- Công tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ta có dự cảm rằng chỉ một lúc nữa hắn sẽ trở về trong cơn phẫn nộ. Nơi này không phải chỗ thích hợp để quan sát, ngươi mau đi thông báo với mấy vị cao thủ kia, bảo rằng họ cứ đứng từ xa mà quan sát, nếu có thể xuất thủ được thì xuất thủ, cảm thấy không ổn liền rời đi ngay lập tức, tránh để cho Trịnh Thần Không phát hiện. 

Sở Hóa Long sắc mặt biến đổi, thanh âm trịnh trọng nói. 

- Lão hũ đi làm ngay. Công tử nhớ bảo trọng. 

Nói rồi, lão ta liền vỗ đôi cánh sau lưng rời đi làm nhiệm vụ mà Sở Hóa Long vừa giao. Còn Sở Hóa Long thì vẫn tiếp tục đứng trong tầng mây, biết rằng một trận huyết vũ sắp bắt đầu, dù đứng ở nơi này vẫn có thể gặp nguy hiểm, nhưng hắn vẫn quyết không rời đi. Trận chiến giữa các đại thiên tài đỉnh phong sắp bắt đầu, cho dù tâm tình trầm lắng như mặt nước đi nữa thì trong lòng vẫn sản sinh một tia nhiệt huyết. 

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Trở lại Thiên Phong đế đô Linh Quang điện, Trịnh Thần Không và Yến Ngọc Lan bước đến trước mặt Lôi Thần đế quân và Diệu Âm đế hậu. Theo lẽ bình thường thì nên có mặt Yến tộc, thế nhưng sự kiêu ngạo của hoàng quyền không cho phép bọn họ được ngồi ở địa vị cao như thế này, thế nên chỉ sắp xếp đám người Yến gia ở một chỗ thấp kém. Chỉ là đám người Yến gia này không quan tâm, thậm chí còn rất vui vẻ nữa là đằng khác, bởi vì sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ có được sự che chở của hoàng tộc, địa vị của gia tộc so với trước đây sẽ cao hơn gấp mấy lần. Những đại gia tộc khác cũng phải nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ. 

Với tu vi của Yến Ngọc Lan tất nhiên không thể nhìn ra được chân diện của Lôi Thần đế quân và Diệu Âm đế hậu, gương mặt của họ rất hư huyễn, nàng chỉ cảm giác có một áp lực nặng nề, khiến cho nàng còn tưởng rằng Lôi Thần đế quân và Diệu Âm đế hậu là những người khổng lồ. Lại nói, tuy rằng Lôi Thần đế quân đồng ý với kế hoạch của Trịnh Thần Không, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên Lôi Thần đế quân nhìn thấy dung nhan của Yến Ngọc Lan, trong lòng không khỏi xuýt xoa cảm thán một phen, nử tử trước mặt quả thật giống như tiên nữ hạ phàm, thiên phú cũng thuộc hàng nhất đẳng. Diệu Âm đế hậu tất nhiên cũng nhìn thấy được, tuy rằng không thể nhìn được gương mặt của nàng ta, thế nhưng dường như nàng ta có phần vừa mắt đối với Yến Ngọc Lan. 

Giọng nói của Lôi Thần đế quân giống như thần âm hàng lâm, không vận dụng nguyên lực nhưng vẫn ẩn tàng một luồng uy áp hùng mạnh bất phàm:

- Thời gian đã tới, mau bắt đầu đi. 

Một lão giả quần áo sạch sẽ sang trọng, cung kính hành lễ với Lôi Thần đế quân và Diệu Âm đế hậu, sau đó bước tới nói với Trịnh Thần Không gì đó rồi đứng qua một bên. Mọi người đứng trong Linh Quang điện liền im lặng, bởi vì bọn họ biết nghi thức hôn lễ sắp bắt đầu. Lão giả kia ho khan một cái, sau đó nói lớn:

- Nhất bái thiên địa. 

Trịnh Thần Không và Yến Ngọc Lan xoay người lại, hướng về phía thiên địa bái lạy một cái. Sau khi hai người bái xong, lão giả nọ lại nói tiếp:

- Nhị bái tổ tiên. 

Trịnh Thần Không và Yến Ngọc Lan lại xoay người hướng về phía Lôi Thần đế quân và Diệu Âm đế hậu, chỉ thấy Yến Ngọc Lan hơi khựng lại, dường như không muốn tiếp tục, thế nhưng Trịnh Thần Không liếc một cái, lập tức liền bái lạy Lôi Thần đế quân và Diệu Âm đế hậu. Và sau đó là nghi thức cuối cùng, sau nghi thức này, nàng sẽ chính thức trở thành phi tử của Trịnh Thần Không. Nơi khóe mắt rơi xuống hai dòng lệ, hàng ngàn người đang dõi theo nghi thức, chẳng ai hay được trong lòng nàng đau khổ như thế nào, nàng đau khổ còn hơn cả cái gọi là thiên đao vạn quả, ngũ mã phân thây… một nỗi đau không thể nói nên lời. Tâm nguội lạnh, tựa hồ ngay thời khắc này nàng đã chết đi. Người khác nhìn thấy nàng rơi lệ, có lẽ còn đang tưởng rằng nàng đang vui mừng vì lấy được đệ nhất thiên tài Trịnh Thần Không nữa là. 

- Tam bái phu thê. 

Đôi ngọc thủ nắm chặt lại, như muốn đâm thẳng vào da thịt, đôi môi cắn chặt lại, nàng muốn gào khóc thật lớn, muốn thoát khỏi hồng trần thị phi này. Thế sự vô thường, nàng chẳng thể ngờ được bản thân lại bị cuốn vào cái vòng phân tranh này, bị ép buộc, bị lăng nhục, bị lợi dụng… chỉ bởi vì nàng và Tinh Hồn có quan hệ với nhau. Chỉ là nàng chẳng thể nào dám trách nam nhân đó, nàng chỉ có thể tự trách bản thân mình, bởi vì tất cả chuyện này là do bản thân nàng mà nên. Nước mắt hóa thành lệ quang trong suốt, rơi xuống đại sảnh lạnh băng, thời gian như đọng lại, một nỗi bi thương tràn ngập cả thiên địa. Không thể chống lại, chỉ có thể khuất phục. 

Sau khi lão giả kia dứt lời, thế nhưng Trịnh Thần Không và Yến Ngọc Lan chỉ đứng yên bất động không hề bái lạy nhau. Chỉ vài tức người bên dưới liền xôn xao bàn tán, không hiểu vì sao hai người họ lại đứng yên như vậy. Trịnh Thần Không ánh mắt âm trầm, khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo, vốn dĩ hắn có thể dùng sức mạnh để khiến nàng thần phục hoặc dùng tính mạng của Yến Tàng Phong để đe dọa nàng, thế nhưng hắn không làm thế. Hắn để cho Yến Ngọc Lan tự mình lựa chọn, không phải hắn tốt lành gì, mà hắn muốn cho nàng biết, đứng trước quyền lực của hắn, nàng chỉ có thể khuất phục. 

Yến Ngọc Lan đôi mắt đẹp hiện lên một nỗi thống hận, hận gã nam tử sắp trở thành phu quân của nàng. Hàng vạn nữ tử khác hâm mộ hắn, muốn trở thành nữ nhân của hắn, nhưng nàng thì khác, nàng hận không thể trực tiếp giết chết hắn, hoặc là tự vẫn ngay trước mặt hắn. Chỉ là nàng không thể, bởi vì nàng không có khả năng làm điều đó. Dù phẫn hận, dù đau thương đến tột cùng, thế nhưng nàng chỉ có một lựa chọn duy nhất: trở thành phi tử của Trịnh Thần Không. Sau một lúc, Yến Ngọc Lan cuối cùng cũng bái lạy hắn, sau khoảng khắc này, nàng đã trở thành nữ nhân của hắn. Trịnh Thần Không cười âm hiểm, cũng cuối xuống bái lạy để hoàn thành nghi thức. 

Những kẻ tinh ý như Băng Hoàng thái tử, Bất Bại thái tử, Đệ Nhất công tử… chớp mắt liền nhìn thấy sát ý của Yến Ngọc Lan, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng trong lòng bọn chúng đều có chung một suy nghĩ, đó là việc Trịnh Thần Không công khai làm hôn lễ với Yến Ngọc Lan, đằng sau chắc chắn có ý đồ nào đó, chỉ là bọn chúng vẫn chưa đoán ra mà thôi.