Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 127: Hoàng hoàng thiên uy (Hạ)




Quỷ mị Tà Phong gật đầu. Nhìn ánh mắt hắn có vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó liền tự nói, thiên tài bao giờ mà danh tiếng chẳng vang dội. Ngày xưa… bản thân hắn cũng đã từng như vậy. Tuế nguyệt trải qua đã bao lâu, ở nơi này đối với quỷ mị Tà Phong mà nói, đã không còn khái niệm gì về thời gian nữa rồi.

Còn Tinh Hồn, tuy rằng trong đầu đã nghĩ đến Trịnh Thần Không, nhưng khi được quỷ mị Tà Phong xác nhận thì sắc mặt bỗng tối sầm lại, song thủ nắm chặt lại, bấu vào cả da thịt. Sát khí trong chốc lát bộc phát dữ dội.

Hai người Tàng Tử Đan và quỷ mị Tà Phong bỗng giật mình. Tàng Tử Đan bởi vì nội tâm khiếp sợ, không kiềm được mà lùi về phía sau vài bước, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi nhìn Tinh Hồn. Còn quỷ mị Tà Phong, không phải là hắn chưa từng chứng kiến những luồn sát khí, thế nhưng người trẻ tuổi trước mặt hắn lại có một cỗ sát khí rất kinh khủng.

Nhưng… bỗng trong lòng Tà Phong lại cười thầm, hai kẻ mà hắn đánh giá cao nhất lại chính là kình đình không đội trời chung của nhau. So với những lần trước đây, thì lần này có vẻ rất hấp dẫn. Thậm chí, bảo vật vô thượng đang ở tầng thứ chín Hoặc tâm ngục sẽ được đưa ra thế giới bên ngoài.

Vài giây sau, Tinh Hồn áp chế lại sát khí, trở lại với bộ dạng lãnh đạm thường ngày. Đã giải độc xong cho Tàng Tử Đan, ở lại tầng thứ hai Minh hỏa ngục này cũng chẳng để làm gì. Truyền tống trận đã ở phía trước, cũng nên tiến lên tầng thứ ba Hàn băng ngục thôi.

Tổ đội Thiên Long thần điện đã vẫn lạc toàn bộ, chỉ còn lại mỗi một mình Tàng Tử Đan. Để nàng ở lại đây thì chẳng khác nào đưa nàng vào chỗ chết cả. Tuy rằng Tinh Hồn muốn lịch lãm một mình hơn, nhưng hiện tại chỉ còn cách là đi cùng với nàng thôi. Tinh Hồn quay sang nói:

- Bây giờ ta sẽ tiến lên tầng tiếp theo, nàng đi cùng ta chứ?

Vừa nãy còn khiếp sợ luồng sát khí kinh hãi của Tinh Hồn, thế nên trong chốc lát vẫn còn đờ người ra. Phải vài giây sau nàng mới giật mình tỉnh lại, có điều trong ý tứ vẫn còn có vẻ hơi sợ hãi:

- Vâng… theo ý Dạ Quân ca ca cả.

Tàng Tử Đan kính ý cuối chào quỷ mị Tà Phong một cái, sau đó liền đi theo Tinh Hồn. Bỗng nhiên, dường như trong lòng nổi lên một nghi vấn, cước bộ liền dừng lại, có điều hắn vẫn không quay người lại, thanh âm lãnh đạm truyền lại:

- Ta có một thắc mắc, không biết kẻ tên Trịnh Thần Không đã lên tới tầng thứ mấy?

Tinh Hồn chính là đang hỏi quỷ mị Tà Phong. Chỉ thấy quỷ mị Tà Phong ánh mắt âm trầm. Tiết lộ hành tung của những người tham gia Địa ngục tháp này là chuyện không được phép, thế nhưng không hiểu sao, quỷ mị Tà Phong vẫn rất hảo ý trả lời:

- Vừa mới tiến lên tầng thứ năm Vô lôi ngục. Hắc hắc, chỉ vài ngày mà lên được tới tầng thứ năm, tiểu tử Trịnh Thần Không đó chính là người đầu tiên. Còn ngươi, bổn tọa tự hỏi ngươi sẽ mất thời gian bao lâu để đuổi kịp hắn đây?

Đã bốn ngày từ khi Tinh Hồn tiến vào địa ngục tháp, và Tinh Hồn cũng là người đầu tiên đặt chân vào Địa ngục tháp. Thế nhưng, Trịnh Thần Không lại là kẻ đi sau về trước, chưa đến bốn ngày đã leo lên đến tầng thứ năm Vô lôi ngục. Còn Tinh Hồn khi ở tầng thứ nhất Tử thi ngục, phải mất gần hai ngày mới tìm được Truyền tống trận để lên tầng thứ hai Minh hỏa ngục, mất thêm một đoạn thời gian đánh nhau với Li hỏa ma ngưu để lấy Hỏa hồn hoa luyện chế thuốc giải độc cho Tàng Tử Đan, ngay lúc đó lại đột phát bình cảnh Độ kiếp kỳ thập nhất trọng lôi kiếp.

Trong khoảng thời gian đó thì Trịnh Thần Không đã vượt xa hơn hắn rất nhiều rồi. Kỳ bảo ở tầng thứ chín Hoặc tâm ngục, nó có thể thuộc về bất cứ ai. Nhưng người đó, tuyệt đối không phải là Trịnh Thần Không. Bởi vì… Tinh Hồn không cho phép điều đó xảy ra. Chỉ nghe giọng hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo như hàn băng, khiến người khác không kìm được mà cảm thấy có một luồn khí lạnh chạy dọc sống lưng:

- Đa tạ. Tử Đan, chúng ta đi thôi.

Dứt lời, Tinh Hồn liền bước tiếp về phía trước, nơi truyền tống trận được đặt. Tàng Tử Đan đờ người ra một lúc, sau đó vội vã chạy theo hắn. Không hiểu vì sao, trong lòng nàng lại nổi lên một cảm giác rất lạ. Người thiếu niên kia khiến cho nàng rất mến mộ, nhưng cũng làm cho nàng rất sợ hãi, quả thật là thần bí khó lường. Có điều, cho dù là gì đi nữa, muốn an toàn thì phải đi theo hắn thôi.

Quỷ mị Tà Phong đứng từ xa, mắt nhìn theo luồng kim quang rực sáng lên. Truyền tống trận đã được khởi động, chỉ một lúc nữa thôi, hai người Tinh Hồn và Tàng Tử Đan sẽ đặt chân vào tầng thứ ba Hàn băng ngục. Có điều, chuyện đó đối với quỷ mị Tà Phong không quan trọng. Đôi mắt hắn nhìn vào bóng lưng Tinh Hồn và Tàng Tử Đan lúc cùng nhau rời đi, và dường như là tập trung vào Tàng Tử Đan, thoáng qua một nét trầm tư vô hạn. Đằng sau lớp mặt nạ kia, liệu kẻ tự xưng là quỷ mị Tà Phong này đang khoái chí vì cuộc vui này, hay là sầu bi ai đây?

********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like FB!

Hàn khí lạnh lẽo tựa như có thể đóng băng tất cả, mỗi lần thổi qua tựa như muốn cứa vào da thịt. Xung quanh là một màu trắng xóa, tiếng rít gió nghe thật đáng sợ. Đây chính là tầng thứ ba Hàn băng ngục, so với tầng thứ hai Minh hỏa ngục quả thực trái ngược hoàn toàn. Chỉ duy nhất có một điểm chung, đó chính là khắc nghiệt như ngau.

Huyền Thiên giới, trong sách cổ ghi chép lại, nơi lạnh nhất chính là cực bắc Huyền Thiên giới, thuộc Thiên băng đại lục, có tên gọi là cấm địa Bắc Hoang – một trong những nơi bí ẩn nhất Huyền Thiên giới, tại nơi đó tồn tại thứ gì thì tới bây giờ chưa ai biết được. Không biết rằng, hàn khí ở Hàn băng ngục này, so với cấm địa Bắc Hoang, nơi này sẽ lạnh hơn?

Trở lại với hiện tại, sau khi bước vào Truyền tống trận, hai người Tinh Hồn và Tàng Tử Đan liền xuất hiện ở tầng thứ ba Hàn băng ngục. Gió lạnh thổi qua thấm vào cả da thịt, cho dù là võ giả Chân thần cảnh cũng không chịu đựng được. Tàng Tử Đan tu vi Thiên thần cảnh, nhất thời không thể chịu nổi hàn khí ở đây. Tinh Hồn thân mang Hỏa chi bổn nguyên, tự nhiên sẽ sinh ra Thuần dương chi hỏa để chống lại với hàn khí. Họa chăng chỉ có Hắc thủy trong truyền thuyết mới có thể áp chế dương lực của Thuần dương chi hỏa mà thôi.

Lại nói, giống như Thuần dương chi hỏa chính là lực lượng Hỏa hệ mạnh nhất trong ngũ hành. Hắc thủy cũng giống như vậy, chính là lực lượng Thủy hệ mạnh nhất trong ngũ hành, chỉ có sở hữu Thủy chi bổn nguyên mới có thể sinh ra.

Chỉ thấy đôi môi mỏng của Tàng Tử Đan trở nên tím tại, sắc mặt tái nhợt. Từ khi tỉnh lại đến giờ, Tàng Tử Đan còn chưa thay một bộ y phục đàng hoàng, thế nên cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Đầu óc trở nên mơ hồ, lảo đảo ngã xuống.

Tinh Hồn hoảng hồn, lập tức Tàng Tử Đan vào lòng. Hơi lạnh từ thân thể nàng, Tinh Hồn có thể cảm nhận được. Lúc còn ở tầng thứ hai Minh hỏa ngục, bởi vì nhắc tới Trịnh Thần Không nên Tinh Hồn quên béng mất chuyện để cho Tàng Tử Đang thay một bộ y phục khác. Bây giờ thấy nàng như vậy, trong lòng chợt nổi lên một cảm giác ân hận.

Lập tức vận chuyển nguyên lực truyền vào thân thể Tàng Tử Đan, giúp nàng bài trừ hàn khí. Một lúc sau, sắc mặt nàng đã hồng hào trở lại, khí huyết lưu thông, hơi thở đều đặn. Mở mắt ra nhìn thấy Tinh Hồn, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc lại đỏ ửng lên, giống như lúc vừa mới giải độc xong vậy.

Tinh Hồn ánh mắt hơi ngạc nhiên, mày kiếm nhíu lại, không tự chủ mà hỏi:

- Sao mặt nàng đỏ lên vậy? Bị cảm rồi à?

Tay phải đặt lên trán Tàng Tử Đan, hình như có chút nóng hơn bình thường. Không khí tầng hai và tầng ba đối lập với nhau, một nóng một lạnh, nếu không kịp thời thích nghi thì rất dễ bị tổn thương. Tinh Hồn học qua y thuật, đối với chuyện này rất am hiểu.

Nhưng… chuyện này là hắn tự nghĩ thôi. Còn Tàng Tử Đan, trong lòng thì lại nghĩ về một chuyện khác. Đây là lần thứ hai, nàng và Tinh Hồn tiếp xúc thân mật đến như vậy. Da mặt nàng vốn mỏng, chớp mắt liền đỏ lên vì ngượng, chứ nào phải bị… cảm như những gì hắn nói.

Bất động vài giây, Tàng Tử Đan mặt cúi xuống, nhìn nàng lúc này cực kỳ xinh đẹp, chính là vẻ đẹp của thiếu nữ mới lớn, bất cứ một nam tử nào nhìn thấy đều muốn ra sức che chở, bảo vệ. Tinh Hồn cũng như vậy, nhìn thấy nàng như cuộn lại như một còn mèo vậy, trong lòng có một cảm giác thật ấm áp và dễ chịu. Cái cảm giác này, thật giống với lúc nhỏ, khi cùng người đó trên đỉnh núi.

Tàng Tử Đan giọng nhỏ xíu, lắp bắp nói:

- Dạ Quân ca ca… có thể để ta tự đứng được không?

Lúc này Tinh Hồn có lẽ đã hiểu được biểu cảm của nàng là gì rồi, có điều tay vẫn ôm chặt Tàng Tử Đan, hương thơm nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyến rũ xộc vào mũi hắn. Cảm giác thật khiến người ta phấn khích. Tinh Hồn nở nụ cười nhạt, nói:

- Để ta bố trí pháp trận đã, chứ nếu không lại bị hàn khí xâm nhập.

Vừa nói, một tay ôm Tàng Tử Đan, tay còn lại kết ấn, đánh ra mấy cái thủ pháp. Một lúc sau, một tiểu trận cấm chế đã được bày lên, đứng ở trong đây, không khí rất ấm áp dễ chịu. Bố trí xong, Tinh Hồn mới buông nàng ra.

Nhìn nàng giống như con thỏ vậy, Tinh Hồn vừa buông ra thì lùi về phía sau vài bước, gương mặt vẫn đỏ ửng, nếu như đây là ở nhà của nàng, thì có lẽ bây giờ nàng đã chạy vào phòng và đóng chặt cửa rồi. Tinh Hồn lắc đầu cười cười, sau đó lấy ra một bộ y phục của mình rồi đưa cho nàng. Bởi vì không có y phục nữ, nên tạm thời cứ để nàng mặc như vậy đi.