Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 119: Vong linh thần bí (Thượng)




Mây đen như những bóng ma lượn lờ trên bầu trời, gió thổi càng lúc càng mạnh, bầu trời đêm bỗng xẹt qua một tia sáng chói, như muốn chia bầu trời làm hai nữa. Ngay sau đó, một tiếng sấm rền vang chấn động tứ phương. Phong ba nổi lên, báo hiệu một cơn bão sắp ập đến. Những giọt mưa bắt đầu rơi xuống, càng lúc càng nặng hạt. Chẳng mấy chốc, địa phương rộng lớn đã ướt đẫm bởi cơn mưa này.

Mưa càng lúc càng lớn, những bong bóng nước xuất hiện dày đặc như cá sủi săm, mưa bụi mông lung bay khắp chốn. Vốn trời đất đã mờ ảo, bởi vì cơn mưa này mà càng trở nên mông lung lạ thường, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tích tách, lâu lâu lại có tiếng gió rít lên như âm thanh khóc than.

Tinh Hồn đứng dưới cơn mưa, hắc y đã ướt đẫm, dính chặt vào thân thể. Lúc này hắn đã cởi bỏ dịch dung thuật, trở lại với khuôn mặt anh tuấn phi phàm, nhưng đâu đó hiện lên vẻ đơn độc và bi thương lạ thường. Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời yêu mị, từng giọt mưa nặng hạt đập vào mặt hắn, và những cơn gió lạnh thấm vào da thịt. Hắn giống như hòa quyện vào màn đêm lạnh lẽo này, để mặt cho hắc ám ôm trọn lấy thân thể; nhưng cũng giống như tách biệt hoàn toàn với thế giới, quanh hắn chỉ có nỗi thống khổ và bi ai.

Hôm nay… quả thật giống với đêm hôm đó. Một đêm đầy phong ba, bão táp mà có lẽ cả cuộc đời này, Tinh Hồn sẽ không bao giờ quên được. Hắn cảm giác như tất cả đều là mộng tưởng, mọi vật xung quanh đều không còn tồn tại. Mảnh thiên địa này, chỉ còn riêng một mình hắn đứng giữa cõi lung linh huyền ảo này.

Đôi mắt huyết ngọc chất chứa nỗi u buồn bỗng nhắm lại, mộng tưởng xa xưa bao giờ cũng ám ảnh hắn lại ùa về. Bóng hình người con gái xinh đẹp tuyệt trần ấy, giữa cơn phong ba bão táp, giữa muôn vàn những nguy hiểm, bất chấp tính mạng mà cứu một gã thiếu niên ngông cuồng dám chống lại với cả một đại đế quốc hùng mạnh chỉ vì một người con gái khác. Than ôi, trong lòng thật chua xót biết bao.

Giọt nước lăn dài trên gương mặt tuấn tú nhưng u sầu ấy, không biết có phải là nước mắt hòa quyện với cơn mưa này hay không? Hắn vẫn đứng đó, mặc cho cái khắc nghiệt của thời tiết của vùng tử địa, vẫn một mực đứng yên bất động.

Đứng sau lưng hắn, một nữ tử toàn thân vận tử y nhưng đã bị ướt đẫm bởi cơn mưa lạnh lẽo, mái tóc đen dài cũng dính vào thân thể, làn da trắng hồng hào, hiện lên một vẻ ma mị khiến nam nhân thần hồn điên đảo. Nàng, dĩ nhiên chính là Cơ Dung. Trên khuôn mặt mỹ lệ vô song trắng ngần như tuyết của nàng cũng có những giọt nước mưa, đọng lại thành từng hạt, từ từ chảy xuống.

Gió mưa réo rít, thiên địa héo hắt, trong đêm mưa gió mênh mông, dường như cả thế gian chỉ còn lại một chỗ này. Bỗng giọng nói trong trẻo của Cơ Dung vang lên:

- Ngươi đã đứng đó hơn một canh giờ rồi. Sao phải tự chịu khổ vậy chứ?

Tinh Hồn từ từ mở mắt ra, nhưng vẫn không xoay người lại, thân thể đứng thẳng như trụ trời, màn đêm huyền ảo vây quanh càng khiến cho sự cô độc tăng thêm mấy phần. Rồi bỗng trên môi hắn nở một nụ cười nhạt, giống như là một nụ cười tự giễu thì hơn:

- Khổ? Ngươi nhầm rồi, ta nào có đang chịu khổ. Cái khổ chân chính trên đời này đều là do lòng người.

Cơ Dung lặng im nhìn hắn không hề đáp lại. Tinh Hồn vẫn cái gương mặt đó, lại nói tiếp:

- Lúc trước ngươi nói rằng ta là một tên máu lạnh, độc ác, vô nhân tính. Ngươi có biết vì sao không?

Cơ Dung vẫn giữ im lặng, bỗng hắn bật cười lên, giọng cười đầy thống khổ, thê lương:

- Từ ngày đó, lòng ta đã đi theo người đó. Hiện tại nói ta là một cái xác không hồn cũng không sai, thứ duy nhất khiến ta tồn tại đến bây giờ chính là thù hận và giết chóc, muốn báo thù, muốn hủy diệt mọi thứ. Ha ha… Cơ Dung, ngươi nói xem, ta bây giờ đã thành bộ dạng gì rồi?

- Ta không biết!

Cơ Dung lúc này mới lên tiếng đáp. Giọng nói của nàng bây giờ mang theo vài phần phiêu hốt, nói tiếp:

- Đôi lúc ta tự hỏi, nhân loại các ngươi sao suy nghĩ phức tạp đến như vậy. Yêu tộc bọn ta rất đơn giản, nghĩ gì làm đó, khi nào đói thì ăn, khi nào buồn ngủ thì nằm dài trong huyệt động, gặp kẻ nào chán ghét thì đánh một trận, mến kẻ nào thì cùng uống một trận thật đã…

- Thật đáng ngưỡng mộ. Ngươi biết không, trước đây ta cũng đã từng mong muốn có một cuộc sống như vậy, tìm một chỗ an bình sống một cuộc đời thật tự tại… cùng với người đó. Nhưng cuối cùng thì sao, trong một đêm phong vũ giống như đêm nay, tất cả đã bị vùi xuống cùng với người đó.

Cơ Dung nhìn bóng lưng người thiếu niên tịch mịch ấy, lòng thầm nghĩ, không biết trong quá khứ hắn đã chịu những gì mà lại trở thành bộ dạng như thế này. Vào độ tuổi của hắn, nàng chỉ mới là một tiểu thiên lang nhỏ bé sống trong rừng, được gia tộc bao bọc, sống cuộc sống vô lo vô nghĩ. Lúc vui thì cười thật sảng khoái, lúc buồn thì khóc thật lớn. Nhưng còn hắn thì sao, chịu đựng biết bao đau khổ. Có thể đứng vững đến bây giờ là nhờ chấp niệm trong quá khứ. Nàng tự hỏi, đến khi hắn đã giải quyết mọi chuyện thì sau này sẽ ra sao? Mẫu thân của nàng nói không sai, con người là môt sinh vật rất khó hiểu.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like FB!

Cơn mưa lạnh lẽo đã dứt, giọt mưa còn đọng lại trên những gốc cây đại thụ. Gió đêm thổi rít qua, tựa hồ như tiếng khóc than. Tử lâm ướt đẫm bởi cơn mưa kéo dài.

Tại một góc của Tử lâm, một ngọn lửa hồng rực lên, hoa lửa bay lên thành từng đoàn trông rất đẹp mắt. Nhưng dù đẹp, hoa lửa vẫn tiêu tán trong hư vô mà thôi. Tinh Hồn và Cơ Dung ngồi trước ngọn lửa, hiện tại Cơ Dung đang khoắc trên người y phục của Tinh Hồn. Dáng người Cơ Dung sàn sàn so với Tinh Hồn, nên mặc y phục của hắn rất hợp. Nữ nhân mặc y phục của nam nhân, không hiểu sao lại hiện lên một vẻ ma mị, quyến rũ lạ thường.

Bao nhiêu chỗ lồi chỗ lõm, với làn da trắng mịn như tuyết, gương mặt diễm lệ vô song, đúng là vưu vật mà bất cứ một nam nhân nào trên đời này đều thèm muốn. Còn Tinh Hồn thì cũng mặc trên người một bộ y phục khác, còn y phục bị ướt thì đang được hong khô.

Tinh Hồn đã tạo ra một tiểu trận, ngồi ở trong này rất ấm, hoàn toàn khác biệt một trời một vực so với bên ngoài. Bỗng nhiên Tinh Hồn hỏi:

- Ngươi đói không?

Cơ Dung nhìn hắn, rồi gật đầu nói:

- Có.

Chỉ thấy Tinh Hồn lấy ra từ Huyền tiên các hai mẩu thịt của Song đầu hắc tuyến xà, dùng hai cây củi khô đâm xuyên qua, đặt trên ngọn lửa từ từ nướng chín. Tu chân giả hay võ giả, tu vi càng cao thì đối với việc ăn uống đều không quan trọng, muốn nhịn ăn bao lâu cũng được. Khi nào thấy mệt mỏi thì lấy ra một viên Xuân thu đan nuốt vào thì mọi chuyện lại đâu vào đấy ngay.

Có điều, bọn họ vẫn thích vào những tửu lâu, vừa uống rượu vừa thưởng thức của ngon vật lạ, chính là một thú vui tao nhã trên đời. Cứ thử nghĩ, suốt ngày cứ uống những viên linh đan kia thử xem, vài lần đầu thì có cảm giác rất tuyệt, nhưng cứ dùng mãi thì rất là chán. Thế nên trong những tửu lâu, khách điếm thường ngày vẫn đông đúc khách, trong số đó không thiếu người trong giới võ giả. Thậm chí còn có những siêu cấp cao thủ, được phàm nhân xem như thần thánh thì vẫn ra vào những nơi này, mục đích chính là thưởng thức sơn hào hải vị, hoặc đơn giản là những món ăn dân giã.

Một lúc sau, mùi thịt nướng thơm lừng bắt đầu bốc lên, khiến cho Cơ Dung không cầm được mà nuốt nước bọt. Thịt của Song đầu hắc tuyến xà một khi đã nướng lên thì cực kỳ thơm ngon, vừa dai, vừa ngọt, vừa béo… đủ các loại cảm xúc. Lại thêm thủ pháp của Tinh Hồn thì càng khiến cho nó trở nên tuyệt vời hơn nữa. Thịt rắn từ từ chuyển sang màu vàng, mỡ chảy đọng lại thành giọt rơi xuống. Hương thơm lan tỏa bốn phương tám hương. Cơ Dung lúc này không kìm được, liền hỏi Tinh Hồn:

- Đã ăn được chưa?

Tinh Hồn trên môi nở nụ cười:

- Đợi thêm một chút nữa.

Vài phút sau, nhìn thấy thịt đã chín, Tinh Hồn cầm lấy một cây thịt, hương thơm cực kỳ mê hoặc đưa cho Cơ Dung:

- Cẩn thận, coi chừng nóng.

Cơ Dung nhận lấy cây thịt từ tay Tinh Hồn, nhìn biểu cảm thích thú của nàng lúc này làm cho Tinh Hồn liên tưởng đến cô gái mà hắn gặp được trước đây, tên là Tàng Tử Đan. Cơ Dung xé một miếng thịt cho vào mồm, cảm giác như muốn tan chảy trong miệng, nhai một lúc thì nuốt vào. Cái cảm giác ngọt ngọt béo béo vẫn còn động lại trên đầu lưỡi, mãi vẫn không tan. Cơ Dung gương mặt thích thú, nói:

- Ngon thật. Đây là món thịt nướng ngon nhất mà ta ăn từ trước đến giờ. – Rồi nàng quay sang nhìn Tinh Hồn, nói tiếp – Sau này ngươi lại nướng cho ta ăn tiếp nhé.

Tinh Hồn hơi ngẩn ra một lúc, không kiềm được mà bật cười, đáp:

- Ngươi là con nít lên mười hả. Nhìn ngươi bây giờ, ai mà nghĩ được là một lão thái bà đã hơn vạn tuổi, và vừa mới có một đứa con chứ hả?

Cơ Dung bĩu môi, biểu tình không khác gì một thiếu nữ mới lớn là bao:

- Thì sao chứ, ai quan tâm đến điều đó. Ta bây giờ vẫn khiến cho hàng vạn nam nhân thần hồn điên đảo ấy chứ.

- Phải phải, Cơ Dung cô nương nhan sắc tuyệt trần, thế gian khó ai sánh bằng, là mỹ nữ đệ nhất… như thế có được chưa?

- Như vậy mới phải chứ. Ha ha ha…

Không khí lúc này bỗng vui hơn hẵn so với khi nãy. Một nam một nữ, trong khu rừng âm u quỷ dị đầy rẫy sự nguy hiểm này lại có thể thoải mái như vậy, đúng là một chuyện bất ngờ. Có lẽ, chỉ có hai người Tinh Hồn và Cơ Dung mới được như vậy.

Ăn uống no say xong, cơn buồn ngủ liền ập đến. Khoảng cách đến tòa quỷ tháp cũng không xa, thời gian cũng không gấp, Tinh Hồn quyết định ngủ tại đây một đêm để lấy lại tinh thần. Sắp xếp xong chỗ ngủ, hai người liền nằm dài trên mặt đất, hướng nhìn bầu trời đêm đầy ma mị, huyền ảo. Nếu như ở bên ngoài, thì có lẽ là một bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, khiến cho tâm tình thoải mái. Đáng tiếc, ở đây chỉ là một màn đêm mờ mờ ảo ảo, ngày đêm khó phân biệt. Nhưng mà, việc này hiện tại không quan trọng. Chỉ đêm nay mới có thể thoải mái đến vậy, kể từ hôm sau sẽ là một tràng khốc liệt, nguy hiểm có thể ập đến bất kỳ lúc nào. Tinh Hồn bắt đầu nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc mộng bình yên. Hắn không biết rằng, bên cạnh hắn, có một người vẫn còn chưa ngủ, đôi mắt đẹp long lanh chẳng biết từ bao giờ đang mơ màng nhìn hắn.