Đại La Thiên Tôn

Quyển 2 - Chương 90: Là hư hay là thực




Bỗng Tinh Hồn cảm nhận được một tia khí tức rất quen thuộc. Tuy rất yếu ớt nhưng nếu để ý kỹ thì có thể nhận ra. Tinh Hồn đi tới một cái bệ đá đặt những chiếc hộp gỗ, mỗi cái đều có cấm chế phong ấn. Chỗ mà tia khí tức yếu ớt kia phát ra, là từ cái hộp gỗ nằm ở trên cùng. 

Cẩn thận lấy nó xuống. Cấm chế này không quá khó, chỉ trong một phút Tinh Hồn đã giải được. Mở chiếc hộp ra, một ánh sáng màu lục bảo phát ra. Không sai, đây chính là thứ còn lại mà Tinh Hồn đang tìm: mảnh ngọc hoành thứ tư. Như ba mảnh ngọc trước, mảnh thứ tư này cũng bị một cái cấm chế cực mạnh phong ấn. 

Tinh Hồn dùng thần thức lấy ba mảnh ngọc còn lại trong Quần tiên các ra. Thầm nghĩ ghép lại xem thử có chuyện gì xảy ra không. Lúc này Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi vừa đến. Trên tay hai nàng là hai thanh bảo kiếm. Phẩm giai cũng đạt đỉnh giai Thiên cấp. Thanh bảo kiếm của Sở Tiểu Điệp có màu xanh dương, mập mờ tỏa ra một luồng hàn khí. Còn của Tô Hân Nhi có màu hồng ngọc, cũng là màu ưa thích của nàng. Mỗi thanh trị giá cũng phải gần năm vạn kim tệ. 

Thấy Tinh Hồn cầm bốn mảnh ngọc kỳ lạ, Tô Hân Nhi bước tới, ánh mắt hiếu kỳ hỏi:

- Hồn ca, thứ này là gì vậy?

- Trong Thượng cổ kỳ binh thư có vẽ lại hình dạng, gọi là Thiên long ngọc hoành. 

- Thiên long ngọc hoành?

Cả hai nàng đồng thời hỏi. Tô Hân Nhi thì không nói, nhưng còn Sở Tiểu Điệp thì đọc khá nhiều sách. Có điều đây là lần đầu tiên nàng nghe đến loại thần binh này. Nhìn hình dạng của nó trông rất tầm thường, lại không phát ra khí tức gì gọi là thần binh cả. 

Điều này cũng không có gì là khó hiểu. Ngọc hoành đã biến mất khỏi thế gian đã hơn vạn năm, ngoại trừ các tổ chức đã tồn tại trên vạn năm như Vô Thượng Thiên, bốn thần điện hoặc tứ đại đế quốc thì không còn ai biết nữa. Chỉ tính riêng khí tức yếu ớt mà ngọc hoành phát ra, võ giả phải bước vào cảnh giới Đấu thần mới mơ hồ cảm nhận được.

Còn về việc vì sao Tinh Hồn có thể cảm nhận được, thì tương lai sẽ có câu trả lời. Với lại thông tin về ngọc hoành của hắn bây giờ rất mơ hồ, nên cũng khó mà giải thích. Tinh Hồn chậm rãi nói:

- Có cơ hội ta sẽ giải thích sau.

Đặt bốn mảnh ngọc hoành lại với nhau. Tinh Hồn mơ hồ nhớ lại, lúc trước đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi. Trong đầu chợt lóe lên, chính là trong giấc mộng kỳ quái lúc trước. Một nam tử hoàng bào đã sử dụng một loại pháp bảo giống như Thiên long ngọc hoành, tạo ra một đại trận gì đó, một cái tên khá khó nhớ (ai không nhớ thì đọc lại chương 29 – quyển hai). Nhưng mà thứ kia lại mang một uy lực rất kinh khủng, không giống như bốn mảnh ngọc yếu ớt này. Không biết rằng khi kết hợp lại sẽ có chuyện gì xảy ra.

Tinh Hồn sắc mặt trịnh trọng nói:

- Hai nàng lùi lại, cẩn thận kẻo bị thương!

- Cẩn thận!

Cả hai thanh minh, liền lùi về phía sau mười bước. Tinh Hồn bắt đầu dùng thuật khu vật, nhất bổng bốn mảnh ngọc lên không trung. Trong ánh hoàng kim của châu báu, bốn mảnh ngọc từ từ bay lại gần nhau. Khi tiếp hợp lại tạo thành hình dạng vốn có của nó, tuy màu sắc khác nhau nhưng giống như pháp bảo của u linh nam tử hoàng bào xuất hiện trong giấc mơ của Tinh Hồn. 

Một ánh sáng chói lóa rực lên, cả ba người đồng thời nhắm mắt lại. 

Thời gian như đọng lại, chậm rãi trôi qua.

Từng giây, từng giây một…

Trong khoảng khắc ấy, Tinh Hồn như nhìn thấy được quá khứ và cả tương lai. Mờ mờ ảo ảo, như thực như hư… 

Hắn thấy được một nam tử điên cuồng gào thét, trong tay là hai nữ nhân thấm đẫm tinh huyết. Còn xung quanh là xác người chồng chất. Bầu trời đen kịt, tiếng sấm ầm ầm vang vọng, những giọt mưa lạnh lùng rơi xuống, như hòa lẫn với nước mắt của nam tử kia. Khoảng khắc đó, nam tử ấy như đang một mình chống lại cái thế giới lạnh lùng, đầy khắc nghiệt này…

Rồi hắn lại thấy, một nam tử bạch phát, từ từ bị hắc hóa. Trên tay cầm thanh bảo kiếm, từ trên khoảng không chém thẳng xuống những con người nhỏ bé ở bên dưới mặt đất. Đôi mắt của y đỏ như máu, lạnh lùng mà bi thương, bình thản mà phẫn nộ. 

Là hư hay là thực… là chậm hay là nhanh… Mộng ảo lại chân thực vậy sao? 

Rồi tất cả những hình ảnh ấy xen lẫn nhau, rồi kết hợp lại, có thể chính là cuộc đời của một con người tội nghiệp, hoặc là của một sát nhân thống hận thế giới này. 

Thình thịch thình thịch…

Mạch của tim, có thể nghe được một cách rõ ràng. Quang mang biến mất. Bốn mảnh ngọc hoành rơi xuống mặt đất lạnh. Tựa như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng còn Tinh Hồn, Sở Tiểu Điệp và cả Tô Hân Nhi thì sao? Tinh Hồn mồ hôi lạnh thấm ướt cả y phục, còn hai nàng thì không biết từ khi nào đã ngất đi. 

Tinh Hồn hơi thở gấp gáp, ánh mắt phức tạp. Những đoạn hình ảnh vừa rồi là gì? Là cuộc đời của một con người sao? Đầu óc rất mơ hồ và mệt mỏi, muốn nhớ lại nhưng lại không nhớ ra gì nữa. Điều còn đọng lại trong ký ức của hắn chính là một loại cảm xúc đau khổ, là tột cùng của sự đau thương. Cảm giác ấy, rất chân thực. 

Hắn mệt mỏi quay người lại, thấy hai nàng đã bất tỉnh từ lúc nào. Nhưng không hiểu sao, nhìn hai nàng trong lòng hắn lại nhói lên một nỗi đau. Hắn đứng đấy, phản phất một dáng vẻ tịch mịch và cô độc. Cảm giác như đối diện với cả thế giới. 

Những cảm giác đau đớn ấy, xin hãy là giấc mơ. Rồi Tinh Hồn hít một hơi dài rồi thở ra, lau đi mồ hôi trên trán. Cảnh tượng huyền ảo vừa rồi, chỉ có thể chôn chặt đi. Bước đến bên cạnh hai nàng, hắn ôm từng người dựa vào một cây cột. Để ý kỹ, trên gương mặt của cả hai đều hiện lên dáng vẻ bi thương. Trên khóe mắt khẽ lăn xuống một dòng lệ. Tinh Hồn nhẹ nhàng lau đi, nhíu mày trầm ngâm, trong lòng tự hỏi rốt cuộc là ai nàng đã nhìn thấy gì?