Đại La Thiên Tôn

Quyển 2 - Chương 85: Ngày về của Lý Tinh Vân




Trở lại trước đó một tuần, lúc Tinh Hồn còn đang bế quan.

Sở Hóa Long cùng Sở gia và hơn năm mươi người khác đang tiến về kinh thành Thiên Phong. Sở Hóa Long thần thánh anh tuấn cưỡi ngựa dẫn đầu. Trong số đám người đó cũng có một người đi ngang hàng với Sở Hóa Long, giống như là không hề muốn thua kém Sở Hóa Long. Người này cũng trạc tuổi Sở Hóa Long, gương mặt tuấn lãng cương nghị, khí chất lẫm liệt cao quý của hoàng tộc. 

Người này cũng giống như Sở Hóa Long, tuổi còn trẻ nhưng nổi danh trên đại lục, thuộc hàng mười thiên tài trẻ tuổi của Thiên Lam đại lục. Được thái tử Trịnh Thần Không hết sức bồi dưỡng và coi trọng. Và cũng là đối thủ mà Sở Hóa Long rất coi trọng: Lý Tinh Vân.

Cảm nhận không khí quê hương nơi mình sinh ra, Lý Tinh Vân hít một hơi thật sâu:

- Đã mấy năm rồi. Kinh thành vẫn vậy, càng lúc càng phồn hoa. 

- Điện hạ cơ trí hơn người, tương lai nhất định sẽ càng hưng thịnh.

- Ngươi nói chí phải. 

Lý Tinh Vân khẽ cười, liếc nhìn Sở Hóa Long. Hai người này trên suốt quãng đường về, không ít lần đấu khẩu. Mỗi lẫn như vậy đều không có ai dám cản. Bọn biết, khi hai đại công tử này tranh chấp chỉ có duy nhất một người mới giải hòa được. Chính là người mà cả hai tôn trọng nhất, đương kim thái tử của Thiên Phong quốc. Và chỉ có duy nhất một đề tài mà họ hợp nhau nhất là khi nói về Trịnh Thần Không. 

Bỗng nhìn thấy phía trước là một đội quân binh đứng chờ, gươm giáo sáng chói, xếp thành hàng một cách trang trọng. Lá cờ Thiên Phong quốc bay phấp phới trong gió. Dẫn đầu là một vị dũng tướng uy mãnh, cao to lực lưỡng. Khi thấy Lý Tinh Vân và Sở Hóa Long dừng ngựa lại, y bước xuống ngựa hành lễ, đám quân binh cũng làm theo y:

- Đỗ Phong Hải tham kiến Lý công tử, Sở công tử.

- Đỗ tướng quân miễn lễ. Là điện hạ sai tướng quân chờ ở đây à?

Đỗ Phong Hai gật đầu nói:

- Vâng. Hiện thái tử và Mạnh tiên sinh đang đợi công tử ở Đông cung. Nhị vị công tử, mời.

Rồi Sở Hóa Long cùng với Lý Tinh Vân dẫn theo người tiến vào thành. Lý Tinh Vân đã lâu không về lại kinh thành, nhìn đường phố rộng lớn, những tòa nhà lộng lẫy, xa hoa thì nhớ về những ngày sống ở đây. Những ngày đấu đá, trốn khỏi nhà ăn chơi xa đọa. Thậm chí là cả thái tử cũng vức bỏ thân phận tôn quý mà cùng với Lý Tinh Vân và Sở Hóa Long đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Ngày tháng năm ấy, thật vui vẻ biết bao nhiêu. 

Đứng trước cổng hoàng cung, từ chỗ này phải đi bộ vào trong. Đến Đông cung cũng phải mất hơn nửa canh giờ. Quả nhiên là không khí bên trong hoàng cung rất khác biệt với bên ngoài. Rất tĩnh lặng và uy nghiêm. Hai người đi qua các hành lang dài trăm thước, những vườn ngự uyển tuyệt đẹp. Cuối cùng cũng đến được Đông cung của thái tử. Lúc này Trịnh Thần Không cùng với Mạnh tiên sinh đang ngồi trò chuyện thì một thái giám kính cẩn đi vào báo:

- Điện hạ, Sở công tử và Lý công tử muốn được tham kiến.

- Về tới nơi rồi à. Cho vào.

Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân sánh vai đi vào, lập tức quỳ xuống hành lễ:

- Tham kiến thái tử điện hạ. 

Trịnh Thần Không đứng dậy, tuy cười nói rất tự nhiên và hòa đồng nhưng vẫn mang một loại khí chất cao quý và uy nghiêm.

- Đứng dậy đi. Tinh Vân, đi đường vất vả rồi.

- Đa tạ điện hạ quan tâm. – Rồi y quay qua tiếp tục hành lễ với Mạnh tiên sinh – Tinh Vân bái kiến ngoại công.

- Được rồi. – Bỗng Mạnh tiên sinh vuốt chòm râu trắng, cười nói – Ba người các ngươi vẫn như vậy. Giờ lão có chút việc, các ngươi cứ nói chuyện đi. 

Thế là Mạnh tiên sinh đứng dậy đi trước. Ngự uyển lúc này chỉ còn lại ba người bọn họ. Trịnh Thần Không ngồi xuống, hai người kia cũng không ngại ngùng mà cùng ngồi theo. Lúc không có ai thì bọn họ không còn là quân và thần nữa, mà chính là những người huynh đệ đồng sinh cộng tử, tình thân như thủ túc. Đã lâu lắm không được như vậy, thế nên họ vừa uống hảo tửu vừa cười nói rất vui vẻ. Một lúc sau, Trịnh Thần Không mới bắt đầu nghiêm túc hỏi:

- Tinh Vân, bên Thiên Hồng có động tĩnh gì không? 

Lý Tinh Vân đặt ly rượu xuống, hai tay đặt lên bàn, sắc mặt rất nghiêm trang:

- Kết giới còn khá ổn, Huyền Phong thần điện cùng với triều đình bên đó vẫn quản lý rất nghiêm ngặt. Tuy nhiên, nghe nói gần đây có một số gián điệp bên dị tộc vượt qua kết giới, trà trộn vào nhân loại rồi. 

Trịnh Thần Không khe khẽ gật đầu, trầm tư suy nghĩ. Sở Hóa Long nét mặt tràn đầy ý vị sâu xa, chậm rãi nói:

- Thương long thất tú đại quang càng lúc càng mạnh. Có lẽ bọn dị tộc lo lắng “người đó” xuất hiện nên mới trà trộn vào để tiêu diệt trước khi “người đó” trưởng thành. 

Bỗng ánh mắt Trịnh Thần Không trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt lại, sát khí nhọn đến cực điểm:

- Kẻ đó xuất thế thì sao? Bổn thái tử không cho phép Thiên Phong quốc cuối đầu trước bất cứ một ai. Một mình Thiên Phong quốc vẫn dư sức đánh tan dị tộc, hắn thế nào đi nữa ta cũng không quan tâm.

Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân cảm thấy rất áp lực. Bọn họ dù sao cũng chỉ mới là một võ giả Đế cấp, còn Trịnh Thần Không chính là đại cường giả cấp Vương thần, làm sao không áp lực cho được. Từ lúc còn bé, thái tử điện hạ này đã có khí chất cao ngất trời, không cúi đầu trước bất cứ một ai. Tuy không phải là con trưởng nhưng vẫn được hoàng đế phong làm thái tử. Các hoàng tử khác không ai dám phản đối. 

Cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo, Trịnh Thần Không liền trở lại bình thường. 

- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Quốc gia đại sự cứ để sang một bên. Quan trọng hơn là chuyện đại sự của Tinh Vân mới đúng.

Sở Hóa Long cười lớn, trêu ghẹo Lý Tinh Vân:

- Điện hạ nói phải, đại sự của tiểu tử ngươi mới quan trọng. Lần này được chính điện hạ làm chủ sự, ta đây thật mong ngóng đến ngày được uống ly rượu cưới của ngươi.