Trong số ba người, có đến hai người Hồ Trí không thể chọc vào, còn Tinh Hồn ẩn ẩn không tầm thường, thế nên Hồ Trí đành phải sử dụng đến biện pháp mượn uy vọng của Kim Lan quốc vương để áp chế ba người bọn hắn lại.
“Dung tam thiếu, hay là nể mặt ta một chút có được không?”
Dư Trạch đứng kế bên Hồ Trí mở miệng.
“Dương sư điệt, hay là nhượng bộ một chút, tránh làm tổn thương hòa khí.”
Vô Cực kiếm tiên dĩ nhiên cũng không thể đứng ngoài, nhìn về phía Dương Thiên Quân khuyên nhủ một câu.
“Tinh Hồn, không được tùy tiện hồ nháo.”
Chu Thiên Tử giọng nói uy nghiêm vang lên.
Có điều, cho dù là cả ba đại nhân vật này đều đã lên tiếng khuyên giải, thế nhưng trong nhất thời, Tinh Hồn, Dương Thiên Quân và Dung Trần nhất thời chưa người nào muốn nhượng bộ cả.
Bất giác, Dương Thiên Quân khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà dị, kèm theo ngữ điệu thập phần tự tin.
“Nơi này không thích hợp đánh nhau, ngày khác liền thụ giáo ngươi vậy.”
Vừa nói, Dương Thiên Quân vừa hướng nhìn Dung Trần, câu nói này, dĩ nhiên là để cho Dung Trần nghe thấy.
“Còn ngươi, đừng khiến ta thất vọng.”
Tuyệt thế kỳ tài, ngạo thế vô song, Dương Thiên Quân hai câu bá đạo tràn đầy khí phách, dứt lời liền thu hồi khí thế của mình lại, sau đó liền phất áo rời đi trong sự ngạc nhiên của chúng nhân.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Một ngày không yên tĩnh trôi qua trên Cổ Nguyên đảo,..
Giao phong giữa ba tuyệt thế thiên kiêu ngày hôm qua, ấn tượng cơ hồ đến bây giờ vẫn chưa hề tiêu tan.
Một Dương Thiên Quân hoàn mỹ vô song, một Dung Trần phong hoa tuyệt đại, mà Tinh Hồn, so với hai người đó tựu không hề thua kém.
Mặc dù cả ba không hề trực tiếp động thủ giao chiến, thế nhưng chỉ một pha giao phong chi khí cũng đủ khiến hào quang nở rộ, tựa như mặt trời giữa ban trưa, trong lúc nhất thời, e là những thiên kiêu chi tử khác không thể lấn áp được phong quang tuyệt đại này của ba người.
Lại nói, Dung Trần và Dương Thiên Quân tiếng tăm đã có sẵn, trận này cũng chỉ là một chút tô điểm lên hào quang của bọn hắn mà thôi, thế nhưng với Tinh Hồn, một trận này khiến cho nhiều người khắc sâu ấn tượng về hắn.
Vốn dĩ, người đứng đầu Loạn Tiên Hải nên là Ma Luân, Thiên Mộng Nữ, hoặc là Bạch Trường Cầm, ba người này mới đúng, thế nhưng Tinh Hồn một trận thành danh, có bao nhiêu người dám cùng Dương Thiên Quân và Dung Trần so bì khí thế? Rất ít người làm được như vậy.
Hôm qua, Tinh Hồn mặc dù ít nói, từ đầu chí cuối cùng nói đúng một câu, thế nhưng một câu đó lại tràn đầy khí phách, cơ hồ đem đặt bản thân mình ngang hàng với hai tuyệt đại thiên kiêu kia.
Phần khí phách này, không có nhiều người dám nói.
Dĩ nhiên vẫn sẽ có người không phục, nhưng không phục thì thế nào? Dám đi tìm hắn kiếm chuyện sao?
Sau khi xảy ra chuyện đó, Hồ Trí đã phát ra thiết lệnh, nếu như đệ tử phái nào gây rối loạn trị an hiện tại trên Cổ Nguyên đảo, không những sẽ bị đuổi khỏi Cổ Nguyên đảo, không cho phép tham dự tầm bảo cổ mộ, mà còn phải chuẩn bị hứng chịu lửa giận của Kim Lan quốc. Vì vậy, ít nhất cho đến khi thông lộ cấm chế được mở ra, sẽ không có người nào dám làm loạn.
Lại nói về việc tiến vào tầm bảo, do danh ngạch tiến vào chỉ khoảng chừng ba ngàn người, thế nên danh ngạch sẽ chia đều ra cho sáu phương thế lực, bao gồm bốn châu, Loạn Tiên Hải và Kim Lan đế đô.
Sẽ để những ai tiến vào cổ mộ tầm bảo, tùy thuộc vào sự phân chia của các phái.
Mặt trời đã lên đỉnh thiên không, lúc này sáu phương thế lực cùng với những đệ tử được lựa chọn tiến vào cổ mộ tìm kiếm cơ duyên toàn bộ tiến về phía chân núi lửa nằm ở trung tâm Cổ Nguyên đảo.
Loạn Tiên Hải bốn phương thế lực, bao gồm Địa Ngục giáo, Quỷ tông, Huyết Y môn và Ngân Nguyệt Hải đường, mỗi một tông phái sẽ có một trăm mười danh ngạch, sáu mươi danh nghạch còn lại nhường cho các gia tộc tán tiên, dĩ nhiên với điều kiện bọn họ phải trả giá để mua được danh ngạch để đạt được danh ngạch đó.
Ngày hôm nay Tinh Hồn cũng có mặt, do Tiểu Long không xác định được rốt cuộc cổ mộ này có phải là long huyệt hay không, mà danh ngạch một khi đã bỏ qua thì không thể lấy lại được, mặc dù nguy hiểm, nhưng vẫn câu nói cầu phú quý trong hung hiểm, rất nhiều người mong muốn có được danh ngạch đó, thế nên sau một phen suy nghĩ, Tinh Hồn liền quyết định đặt cược một phen. Nếu như bên trong cổ mộ tồn tại quá nhiều nguy hiểm mà bản thân không thể chống đỡ được, vậy thì cứ tìm một địa phương an toàn trú ẩn là được.
Ngoài Tinh Hồn ra, cả Thiên Mộng Nữ, Ma Luân, Lục Phong… mấy người này cũng quyết định tiến vào cổ mộ để tầm bảo. Cổ mộ hung hiểm, nếu như phối hợp tốt với nhau thì sẽ gia tăng cơ hội sống sót, đó là còn chưa kể đến còn có hiệp ước liên minh giữa đệ tử bốn phái với nhau nữa.
Đều là thiên kiêu chi tử, mỗi người đều có ngạo khí của chính mình, cường giả cầu tiến, ngã dục phong thiên, không đơn giản chỉ vì mấy câu cổ mộ hung hiểm mà khiến đạo tâm lay động.
Với suy nghĩ đó, những thiên kiêu chi tử của tất cả các phương thế lực khác, đại đa số đều lựa chọn tìm kiếm cơ duyên cả.
Thành ra từ trên cao nhìn xuống đội ngũ đệ tử cực kỳ chói mắt.
Như Kim Lan đế đô có Dung Trần, Bạch Cảnh, Lăng Cô Thành…
Phi Lan châu Dương Thiên Quân, Thượng Quan Lãnh, Lôi Thần, Vương Vân Xung…
Thần Huyền tông Vạn Tinh Vũ, Lạc Phi, Đằng Thanh Sơn…
Loạn Tiên Hải Bạch Trường Cầm, Thiên Mộng Nữ, Ma Luân, Tinh Hồn…
Đều là những tuyệt đại thiên kiêu, biểu trưng cho một thế hệ trên Kim Lan quốc, ai nấy khí khái phi phàm, phong quang tuyệt đại, chỉ có điều, tiến vào đông là vậy, nhưng sẽ có bao nhiêu người sống sót trở ra, e rằng nhất thời khó mà nói được.
Gần ba ngàn người đứng dưới chân ngọn núi lửa khổng lồ đang ngủ say, ánh mắt hướng vào hang động bên dưới chân núi.
Sau khi bọn họ tập trung đầy đủ, Thái Ngọc Tân đại sư cùng với Kim Lan tướng quân Hồ Trí song hành bước ra. Chỉ thấy Thái Ngọc Tân đại sư tiến đến phía trước mặt ba ngàn người này, ánh mắt quét nhìn quanh một vòng, trong đôi mắt thoáng qua một tia dị sắc, sau đó nói.
“Cổ mộ lần đầu tiên được mở ra, sẽ không biết được bên trong tồn tại những loại nguy hiểm và cơ duyên như thế nào. Những ai có mặt ở đây, dĩ nhiên đã có quyết định, muốn hối hận cũng không có cơ hội nữa. Bất quá lão phu hy vọng, toàn bộ các ngươi sẽ an toàn quay trở lại.”
“Bây giờ lão phu sẽ thi pháp phá cấm, các ngươi lần lượt tiến vào.”
Nói xong, Thái Ngọc Tân đại sư một thân bạch bào đi thẳng đến phía trước hang động lớn, bàn tay nâng lên phía trước, một ánh hào quang chớp lóe, chớp mắt xuất hiện một cái trận bàn màu trắng, vừa nhìn đã biết không tầm thường.
Tiên lực vận chuyển, đem trận bàn bay lên phía trước, song thủ kết thành ấn, thần niệm câu thông với trận bàn, liên tục kết thành rất nhiều pháp ấn, chỉ thấy trận bàn nở rộ ra đồ đằng âm dương bát quái, khí tức không ngừng lan tràn ra không gian.
Bất giác cuồng phong thổi lên, trận cuồng phong kỳ lạ này chính là thổi ra từ bên trong hang núi lửa, lạnh lẽo vô cùng, tựa như địa ngục hàn phong, dù là tiên giả linh tiên cảnh cũng cảm thấy khó chịu.
Ẩn ẩn trong cơ hàn phong này như ẩn chứa uy áp phi thường cường đại, khí tức tang thương cổ lão, tựa hồ đã trải qua không biết bao nhiêu tuế nguyệt thời gian, cực kỳ kinh khủng.
Chúng nhân biến sắc, không tự chủ bộc phát khí lực để chống đỡ, nội tâm không khỏi chấn động, chỉ mới mở một khe cấm chế thôi mà đã xuất hiện áp lực khủng khiếp đến như vậy, chẳng biết nếu như mở ra hoàn toàn sẽ còn kinh khủng như thế nào đây.
Khoảng khắc cấm chế mở ra, đột thiên thiên địa biến sắc, mây đen cuồn cuộn không rõ từ đâu kéo đến khiến cho một góc khung trời tối sầm lại, bên trong mây đen tiếng sấm nổ vang vọng, hơi thở hủy diệt cơ hồ muốn phủ xuống Cổ Nguyên đảo vậy.
“Áp lực này, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Không lẽ bên trong cổ mộ tồn tại thứ gì đó khiến cho thiên địa cố kỵ, muốn hủy diệt nó?”
Không ít người biến sắc bởi vì sự oanh động này, bất giác sự sợ hãi chiếm cứ tâm trí.
Bên trong không gian động thiên, Tiểu Long gương mặt sáng rực lên, biểu cảm trên gương mặt của nó lúc này trở nên cực kỳ đáng sợ, không còn là một con ứng long đê tiện ưa thích trêu chọc người khác như thường ngày nữa, mà giống như trở về phong thái của một tôn viễn cổ Ứng Long trong truyền thuyết.
Tiếng cười bễ nghễ tràn ngập dục vọng vang lên trong đầu Tinh Hồn.
“Khí tức này… hắc hắc, chính là nó, long huyệt, đích thị là long huyệt rồi, ha ha ha…”