Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 344: Dạ Xoa
Vừa ngạo mạn nói, đồng thời vừa thả xuống cỗ uy thế cường đại, cơn âm phong lạnh lẽo thổi đến, như có một bàn tay ma quỷ âm hàn vờn vào gương mặt của Lục Phong, mái tóc đỏ nhẹ nhàng tung bay về phía sau lưng.
Lục Phong miệng tặc lưỡi hai cái, cười lớn đáp: “Chậc chậc, lấy đâu ra nhiều tự tin vậy? Ngươi nghĩ nói mấy lời này sẽ có ý nghĩa à?”
“Vậy là rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!” Bạch Hải Hiên miệng khẽ cười, xung quanh thân thể hắn ta đột ngột xuất hiện những luồng khói màu xanh lục quỷ dị thả vào không gian, Bạch Hải Hiên bàn tay biến hóa ma trảo, luồng khói xanh yêu dị đồng dạng biến đổi theo ý niệm của hắn ta, một cái ma trảo khổng lồ từ trên cao chụp xuống.
“Độc Hoa Trảo.”
Vừa dứt lời, Bạch Hải Hiên lập tức xuất thủ, cảm giác được từ bàn tay khổng lồ ẩn chứa kịch độc ác liệt, Lục Phong thi triển thân thủ cấp tốc tránh né khiến cho bàn tay rơi vào hư không, đập thẳng xuống đất, ngay lập tức mặt đất vang lên âm thanh xì xèo, đồng thời có khói trắng bay lên, không ngờ lại bị bàn tay độc này ăn mòn tạo thành một cái hố khá lớn.
Không tiếp tục truy sát, Bạch Hải Hiên hai tay khoanh sau lưng, ánh mắt khinh miệt khiêu khích, vừa rồi, dường như hắn đang muốn thị uy với Lục Phong chứ không hẳn là ra tay để chiếm lấy tiên cơ.
Lục Phong sau khi lùi lại thì lập tức cởi áo bào khoắc bên ngoài ném đi chỗ khác, chỉ thấy thời điểm hắn vừa ném đi thì áo bào bị màu xanh lục xâm thực, cuối cùng hóa thành tro bụi mà bay theo chiều gió.
Thần sắc của hắn trở nên ngưng trọng, càng xen lẫn thêm sự khó chịu khi nhìn vào Bạch Hải Hiên, nếu hắn không lanh tay cởi áo bào ném đi, chỉ sợ bản thân đã bị trúng độc nặng rồi.
Ra tay cũng thật âm hiểm, vừa thị uy vừa âm thầm lợi dụng thả độc, chẳng trách cho dù Mộ Ngọc thực lực rất mạnh, xếp mười hạng đầu Tinh Vương Chiến mà đối với Bạch Hải Hiên này vẫn rất úy kỵ.
“Khá nhanh đấy, nhưng chỉ mới bắt đầu mà thôi, hắc hắc…”
Cùng với nụ cười âm tà lạnh gáy vang lên, phía sau lưng từ trong làn khói xanh xuất hiện một gương mặt quỷ dạ xoa, trên đầu mọc hai chiếc sừng nhọn hoắc, trong hai hốc mắt đen kịt lóe lên hai đóm sáng màu đỏ, miệng đầy răng nanh không ngừng vang ra tiếng cười khanh khách lạnh người, con ngươi màu đỏ dán chặt vào thân thể Lục Phong, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Dạ Xoa Độc Kinh?!”
Phát hiện ra lai lịch của quỷ dạ xoa ẩn bên trong làn khói đen kia, gương mặt Tào Tuyết Dương toát ra biểu cảm kinh biến.
“Đó là thứ gì?” Chính Tinh Hồn nhìn vào gương mặt quỷ dạ xoa cũng cảm giác được một chút nguy cơ, đương nhiên với Hư Không Chiến Thể - vạn độc bất xâm thì độc công của Bạch Hải Hiên không có tác dụng với hắn, nhưng với Lục Phong thì khác, hắn sẽ đối diện với nguy cơ rất lớn từ đầu quỷ dạ xoa vừa mới xuất hiện này.
Đối với độc công, Tinh Hồn rất có hứng thú, thế nên không cầm được suy nghĩ, bèn hỏi Tào Tuyết Dương một câu.
“Dạ Xoa Độc Kinh là công pháp do Nam Độc hộ pháp tự mình sáng tạo ra, tu luyện cực kỳ độc ác, đầu tiên lấy thân luyện độc, dùng máu người làm chất dẫn, khi nào trong huyết quản chịu đựng đủ hai mươi mốt chất độc khác nhau thì xem như hoàn thành một bước nhập môn. Sau giai đoạn đó là đến giai đoạn ngưng tụ ra hồn độc dạ xoa, nghe nói để ngưng tụ hồn độc cần thông qua bí pháp nào đó, sử dụng chín mươi chín anh hồn tiên giả hiến tế, cực kỳ độc ác. Hồn độc quỷ dạ xoa càng lớn, càng ngưng thực thì chứng tỏ số lượng anh hồn bị nó hấp thụ càng nhiều, nhờ vậy khiến cho độc công của chủ nhân càng mạnh mẽ. Nhìn hồn độc quỷ dạ xoa của Bạch Hải Hiên, chỉ sợ không dưới ngàn người bị hắn rút hồn để hiến tế.” Vừa nói, trên trán Tào Tuyết Dương vừa lăn xuống mấy giọt mồ hôi lạnh, trong ánh mắt đẹp sự úy kỵ cùng chán ghét không thèm che dấu, dĩ nhiên đối với việc lấy người để tu luyện nàng cực kỳ không đồng ý.
Tinh Hồn một bên nghe nàng thuật lại về Dạ Xoa Độc Kinh, nghe thì quả thật rất độc ác. Có điều, hắn không phản ứng giống như Tào Tuyết Dương, ngược lại xem đó là chuyện bình thường, bởi chính hắn nuôi dưỡng Hỏa Công Công cũng sử dụng anh hồn làm chất dinh dưỡng. Ngược lại đối với Dạ Xoa Độc Kinh rất hứng thú, chân mày nhướng lên, trong lòng tự hỏi, thật sự là do Nam Độc hộ pháp sáng tạo ra sao?
Mục nhãn lại hướng về sân đấu, nơi Lục Phong phải đối diện với hồn độc quỷ dạ xoa mà Bạch Hải Hiên gọi ra.
“Vốn dĩ không cần gọi ra hồn độc.” Bạch Hải Hiên nhìn chằm chằm Lục Phong, thái độ cứ như đã khống chế sinh mệnh của đối phương vậy, ánh mắt cơ hồ đang nhìn một con sâu con kiến yếu ớt. “Nhưng ngươi ngạo mạn như vậy, ta liền để ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta lớn như thế nào.”
Song thủ kết ấn, nguyên lực vận chuyển đổ vào hồn độc dạ xoa, sau lưng hồn độc dạ xoa há miệng khanh khách cười lớn, giống như đang ở trong cảm giác thống khoái vậy, cực kỳ đáng sợ.
“Xuyên Tâm Độc Thích.”
Bên trong cái miệng đầy răng nanh của hồn độc dạ xoa tự nhiên bắn ra một đạo ánh sáng, nếu không chú tâm thì rất là khó nhìn thấy, bản năng mách bảo, Lục Phong rùng mình lên, vội lách người tránh qua một bên, nhưng đáng tiếc rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi, âm thanh tiếng đâm vang lên khe khẽ, Lục Phong té nhào ra phía sau, chỉ một giây mà gương mặt tái nhợt đi một vòng, phía bên vai trái áo bào một mảnh màu đen yêu dị.
“Ngươi an tâm, chất độc đó không đủ giết ngươi, cũng không phế bỏ ngươi, chỉ khiến ngươi mất hết sức lực trong vòng mười năm mà thôi.” Bạch Hải Hiên cười lạnh, dĩ nhiên còn một cái nữa hắn không nói, đó chính là trong mười năm này, thọ nguyên của Lục Phong sẽ không ngừng bị chất độc ăn mòn.
Điều này, ngoại trừ người tu hành Dạ Xoa Độc Kinh như Nam Độc hộ pháp hay Bạch Hải Hiên ra, người khác không hề biết được, ngay cả Chu Thiên Tử cũng không ngoại lệ, chỉ cho rằng Lục Phong tình trạng thực sự giống như hắn ta nói.
Chỉ thấy Lục Phong gương mặt khó coi, cảm giác thân thể nặng trĩu, hoạt động rất khó khăn.
“Con mẹ nhà ngươi, dám hạ độc lão tử.” Lục Phong cay độc nhìn Bạch Hải Hiên, miệng chửi một câu.
“Ha ha, cái miệng của ngươi vẫn rất lợi hại nha, đã vậy ta liền khóa luôn cái miệng thối này mười năm luôn vậy.”
Vừa nói, Bạch Hải Hiên vừa chậm rãi bước đến gần Lục Phong, tình trạng bây giờ của Lục Phong, đối với hắn đã hoàn toàn không còn chút uy hiếp nào cả, chí ít hắn và rất nhiều người ở đây nghĩ như vậy.
Bàn tay của hắn đưa lên phía trước, ý niệm câu thông, cách không nhiếp vật, bao trùm thần thức lên người Lục Phong, đem hắn kéo về phía mình.
Lục Phong lúc này thân thể vô lực, hoàn toàn không thể chủ động được bản thân nữa, hữu tâm vô lực, cố gắng vùng vẫy đến mấy cũng vô dụng.
“Ngươi bình thường kiêu ngạo lắm mà, ta muốn xem hôm nay ngươi lấy gì để kiêu ngạo.”
Tiếng cười ha ha cay nghiệt vang lên, Bạch Hải Hiên đồng thời tung ra một đấm ngay vào giữa ngực Lục Phong, có âm thanh tiếng rạn xương vang lên trong không gian, Lục Phong miệng phun ra một ngụm máu đen, bay ngã lăn mấy vòng về phía sau, tựa như cố ý làm nhục Lục Phong, Bạch Hải Hiên không hề đem hắn đánh ra khỏi phạm vi để bị loại.
“Lục Phong, còn nhớ trước đây ta từng nói gì với ngươi không?”
Cố ý nhắc lại chuyện cũ, thanh âm xoáy vào trong đại não Lục Phong. Đã từng tại Tinh Vương Chiến, thời điểm trước khi bắt đầu, bởi vì Tinh Hồn mà thuộc hạ của Bạch Hải Hiên – Triệu Trầm bị tước bỏ danh ngạch tham dự Tinh Vương Chiến.
Mặc dù Tinh Hồn trở thành Tinh Vương quán quân, đem đến vinh quang to lớn cho Địa Ngục giáo, nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến hắn cơ chứ, Bạch Hải Hiên vẫn cực kỳ phẫn nộ vì chuyện đó, thế nên hắn luôn chờ đợi thời cơ để trả đũa, và bây giờ không thể không nói là điểm điểm cực kỳ thích hợp, trước mặt vô số người hạ nhục Lục Phong.
“Bạch Hải Hiên, ngươi cố ý làm nhục tiểu sư đệ?” Tào Tuyết Dương nổi giận, không nhịn được hô lớn một tiếng, thân thể chuẩn bị nhảy vào bên trong giúp đỡ Lục Phong, đáng tiếc nàng đã bị Mộ Ngọc đứng bên cạnh kéo lại.
Mộ Ngọc nhìn nàng lạnh giọng: “Nhị sư tỷ, ngươi mà đi vào trong, không chỉ có ngươi và Lục Phong, cả ta và đại sư huynh cũng bị liên lụy.”
Mộ Ngọc không ưa thích Bạch Hải Hiên, cũng càng chướng mắt Lục Phong, vậy nên mới ngăn cản nàng lại, không cho nàng nhúng tay can thiệp. Dĩ nhiên ý tứ của hắn vẫn có phần nào đúng, bởi nàng cố ý xông vào mà Ma Luân hay những đệ tử đích hệ Huyết Luân hộ pháp không ngăn cản thì đồng dạng sẽ bị quy kết tội đồng lõa.
Tào Tuyết Dương bị cản, tức giận mắng một tiếng: “Thả ta ra.” Thế nhưng vừa mới thoát khỏi bàn tay của Mộ Ngọc thì bên tai một giọng nói âm lãnh vang lên: “Sư muội, đừng quậy nữa, nếu không đừng trách bần tăng hạ độc thủ. Nếu tứ sư đệ không thắng nổi Bạch Hải Hiên, vậy thì hắn không xứng đáng làm đệ tử của sư tôn.”
Người nói chính là Ma Luân, vừa nhắc nhở nàng, vừa dùng thần niệm cực mạnh không cho nàng tiếp tục động đậy nữa.
Huyết Luân hộ pháp cũng trông thấy viễn cảnh này, tuy nhiên gương mặt thản nhiên bất biến, xem như không có việc gì xảy ra. Về phần Nam Độc hộ pháp, lão ta miệng cong lên một vệt âm lãnh, khung cảnh này khiến tâm trạng của lão cực kỳ thống khoái.
Bạch Hải Hiên nhìn Tào Tuyết Dương cười cười, cũng không thèm quan tâm chuyện này có đắc tội nàng hay các đệ tử khác của Huyết Luân hộ pháp hay không, bởi hắn là đệ tử của Nam Độc hộ pháp, địa vị ngang bằng so với Huyết Luân hộ pháp, sẽ dễ dàng vì một câu nói mà tỏ ra e sợ hay sao? Sẽ không.
Tuy nhiên, bởi vì đây là luận bàn, chung quy vẫn có điểm dừng.
“Ta đã từng nhắc nhở, đừng đắc tội với ta, hậu quả sẽ rất thê thảm.” Cười lạnh một tiếng, Bạch Hải Hiên bước thẳng về phía trước, cũng không muốn dây dưa gì nữa, bởi nếu không sẽ tạo thành phản tác dụng, dù sao thì hắn đoán sau lần giáo huấn này, Lục Phong số phận thê thảm rồi, chẳng cần phải bận tâm nữa. “Kết thúc thôi!”