Thánh Hỏa Cung nằm ngay trung tâm Thánh đảo, kiến trúc uy nghi lộng lẫy, nhìn tư xa như một ngọn hỏa diễm đồ đằng không ngừng cháy lên, chân thật mà diễm lệ, nhìn vào bất giác khiến cho người ta cảm thấy úy kỵ áp bức.
Tiến vào khu vực Thánh Hỏa Cung thì tất cả đều phải đi bộ, không cho phép phi hành, đây là quy tắc, thể hiện sự cung kính đối với Địa Ngục giáo, nếu làm trái, tiền trảm hậu tấu.
Bước đi trên con cây cầu lớn tiến vào Thánh Hỏa Cung, phía dưới là một con sông khổng lồ chạy ngang qua, trên cây cầu này có rất nhiều người, thân phận đều từ tinh anh đệ tử trở lên cả.
“Nghe nói bên dưới cây cầu này có tồn tại một đầu Xích Long Mãng, còn được gọi là Xích Tôn, thánh thú thủ hộ Thánh giáo chúng ta, cũng không biết thật hay không nữa, từ lúc ta tiến vào Thánh giáo thì chưa được nhìn thấy đầu Xích Long Mãng này.”
Xích Long Mãng, đây là một đầu hoang thú thực lực rất mạnh, mang trong mình huyết mạch Xích Hỏa Chân Long trong truyền thuyết, khi ra đời tu vi đã sánh ngang tiên giả Linh Tiên cảnh tiên giả, truyền thuyết nói nếu như Xích Long Mãng có khả năng phản tổ huyết mạch, tiến hóa thành Xích Hỏa Chân Long thật sự. Nghe Lục Phong nói, chỉ sợ tuổi thọ của đầu Xích Long Mãng này chí ít cũng đã gần năm ngàn năm thọ nguyên, thực lực chỉ sợ đã muốn tiếp cận tiên thiên hoang thú cấp một chí tôn rồi, chính là tương đương với tiên giả Thiên Tiên cảnh.
Nhìn từ xa, Tinh Hồn trông thấy lờ mờ đằng sau tầng vụ khí là một pho tượng khổng lồ, hai tay nâng hai ngọn lửa, sau lưng là ngọn lửa nhìn như vĩnh hằng rất đặc sắc, đặt biệt gương mặt tuy anh tuấn nhưng lộ ra vẻ dữ tợn yêu dị, tuy rằng chỉ là một pho tượng, thế nhưng dù là Tinh Hồn khi nhìn vào cũng cảm thấy áp lực nặng nề, tựa hồ pho tượng kia tồn tại sức mạnh kỳ dị nào đó.
“Pho tượng đó gọi là Hỏa Thần Chúc Dung – chúa tể vạn linh chi hỏa, ta tại Thánh giáo nghe qua truyền thuyết, kỳ thực giáo tổ Thánh giáo không phải là người trên Hư Thần Tinh, mà là đến từ một tinh vực khác tiền vào, sau đó tại Hư Thần Tinh xây dựng phân giáo, vì hướng về Thánh giáo thật sự, giáo tổ đã cho người xây dựng nên bức tượng Hỏa Thần này. Lại nói thánh thú thủ hộ Xích Tôn cũng là được giáo tổ mang từ nơi đó.” Thấy Tinh Hồn tỏ ra hiếu kỳ đối với bức tượng, Lục Phong bèn giải thích tiếp.
“Từ một tinh vực khác?” Tinh Hồn trong lòng thầm nghĩ, sau đó thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước. Đột nhiên, ngay lúc đó, phía dưới cây cầu vang lên một âm thanh lớn khiến cho chúng nhân kinh hoảng, chỉ thấy bọt nước trắng xóa từ bên dưới bắn lên liên tục, đồng thời trong bọt nước xuất hiện một cái bóng khổng lồ.
Bọn nước tan biến, cái bóng khổng lồ đó hiện ra, đó là một đầu long mãng toàn thân được bao bọc lân giáp màu đỏ, trên cái đầu khổng lồ mọc ra hai cái sừng nhỏ màu vàng, đôi mắt sáng rực như hai ngọn hỏa diễm nhìn xuống bên dưới cây cầu, cái bóng khổng lồ như trụ trời khỏa lấp ánh thái dương, từ thân thể khổng lồ đầy lân phiến tỏa ra uy áp cường thế hung tàn làm cho đám đệ tử sợ hãi mà té ngã xuống.
“Xích Tôn?!”
Thánh thú hộ giáo Xích Long Mãng, nó vốn nằm ngủ say bên dưới lòng nước biển xanh thẫm kia, rất hiếm khi xuất hiện, nghe nói từ lúc Chu Thiên Tử nhậm chức giáo chủ đến nay, Xích Long Mãng cũng chỉ xuất hiện đúng một lần mà thôi, không ngờ hôm nay nó lại hiện diện.
Nhìn cái đầu của nó nhìn qua nhìn lại, cái lưỡi chẻ đôi thụt ra thụt vào, giống như đang cảm nhận, tìm kiếm thứ gì đó vậy.
Vì sự xuất hiện của Xích Long Mãng khiến cho tình huống rối loạn, mặc dù được gọi là thánh thú thủ hộ, thế nhưng chung quy vẫn là một đầu hoang thú, ai mà biết được nó có đi tấn công đám đệ tử bọn hắn hay không.
Ngay lúc đó, từ bên trong Thánh Hỏa Cung hơn chục đạo linh quang xuất hiện, dẫn đầu chính là Chu Thiên Tử.
“Xích Tôn, xin hãy bình tĩnh.”
Chu Thiên Tử phóng đến trước mặt Xích Long Mãng, hai tay kết ấn, chính giữa mi tâm bắn ra một đạo linh quang hướng về phía Xích Long Mãng, tựa hồ đang muốn câu thông với Xích Long Mãng, khiến cho nó bình tĩnh trở lại.
Còn các vị trưởng bối khác, như tứ đại hộ pháp, thái thượng trưởng lão, bọn họ thủ hộ ngay sau lưng Chu Thiên Tử, chỉ cần Xích Long Mãng có biểu hiện bất thường, muốn phát động tấn công thì bọn họ sẽ ra tay khống chế lại.
Thời gian như đứng lại, trôi qua cực kỳ chậm, bầu không khí có chút nặng nề, tất cả mọi người như nín thở, nhất là với đám đệ tử, trong đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nếu như mà Xích Long Mãng thực sự động nộ, hậu quả nhất định sẽ rất nặng nề.
Sau một hồi, khí tức hung lãnh của Xích Long Mãng dần dần bị thu hồi lại, bất quá đôi mắt của nó vẫn liếc nhìn dò xét, vài giây sau thì mới lặn xuống lại dòng nước mát lạnh bên dưới.
Thấy nó bỏ đi, chúng nhân thở phào một hơi nhẹ nhõm, cẩn thận lau đi mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Ngay cả mấy người Chu Thiên Tử cũng vậy, vừa rồi nếu như Xích Long Mãng nổi giận chẳng biết hậu quả sẽ như thế nào đây nữa.
“Chưởng giáo, Xích Tôn vì sao nổi giận vậy?”
Huyết Luân hộ pháp tiến gần đến Chu Thiên Tử hỏi.
Đồng dạng, những người khác cũng quan tâm đến vấn đề này. Xích Mãng Long mấy ngàn năm nay hiếm khi xuất hiện, đa số thời gian đều nằm ngủ bên dưới lãnh địa của nó hoặc là đi kiếm ăn trên thông lộ mà giáo tổ trước đây tạo thành mà thôi, nhưng hôm nay rốt cuộc ai đã đi chọc giận nó?
Chỉ thấy Chu Thiên Tử lắc đầu: “Bản tọa cũng không rõ, hiện tại Xích Tôn vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, đợi đến đêm nay, bản tọa lại thử thông linh để tìm hiểu lí do. Hiện tại trở về Thánh Điện thôi.”
Sau đó, Chu Thiên Tử lại nhìn xuống dưới đám đệ tử đứng bên dưới, trông sắc mặt bọn chúng trắng bệch không còn giọt máu, dĩ nhiên vẫn còn chưa hoàn hồn sau biến cố ban nãy.
“Các ngươi không cần lo lắng, Xích Tôn chỉ muốn quan sát thử thiên kiêu thế hệ này như thế nào mà thôi, Xích Tôn là thánh thú thủ hộ của Thánh giáo, tuyệt đối sẽ không hướng đệ tử Thánh giáo hạ thủ.”
Lo lắng đám đệ tử vì Xích Long Mãng mà sinh ra tâm ma, Chu Thiên Tử liền giải thích một câu.
Nghe Chu Thiên Tử giải đáp, đám đệ tử thở ra một hơi, cười nói.
“Thì ra là Xích Tôn thử thăm dò chúng ta, làm ta còn tưởng phen này mất mạng rồi chứ, ha ha…”
“Xích Tôn là thánh thú đã thông linh, thần thủ hộ của Thánh Giáo, sao có khả năng tấn công hậu bối chúng ta được.”
“Nói đến, sức mạnh của Xích Tôn thật khủng bố, cơ hồ không muốn thua kém gì chưởng giáo cả, vừa rồi Xích Tôn chỉ mới nhìn ta thôi mà ta như có cảm giác tính mạng không thuộc về chính mình, thật kinh khủng…”
“………”
Thấy đám đệ tử bình ổn trở lại, Chu Thiên Tử gật đầu hài lòng sau đó nói. “Tiếp tục hướng về phía Thánh Hỏa Cung, một giờ nữa phải tập trung đầy đủ.” Dứt lời, Chu Thiên Tử cùng với những vị hộ pháp, thái thượng trưởng lão hóa thành bóng mờ hướng về phía Thánh Hỏa Cung.
Tất cả lại tiếp tục hành trình của mình, lần này trên đường đi không còn trông thấy Xích Long Mãng hiện thân nữa, dần dần đám đệ tử liền cho rằng, ban nãy thật sự là Xích Long Mãng trêu đùa bọn hắn.
Đương nhiên sẽ có người không nghĩ được như vậy, trong nội tâm vẫn tồn tại chút nghi ngờ.
“Tinh Hồn, huynh nói xem, vừa rồi thực sự là Xích Tôn trêu đùa đám hậu bối chúng ta sao?”
Lục Phong trong ánh mắt không giấu được nghi ngờ, trực giác mách bảo, Xích Long Mãng ban nãy không đơn giản là đang trêu chọc hậu bối, mà thực sự như một đầu hoang thú đang tìm kiếm con mồi.
Tinh Hồn im lặng nhìn về hướng mà Xích Long Mãng xuất hiện ban nãy, vừa rồi không hiểu sao hắn có cảm giác, Xích Long Mãng xuất hiện chính là vì hắn, mà cũng không rõ nguyên nhân là vì sao nữa.
Nhưng Lục Phong quả thực nói đúng, chỉ sợ Xích Long Mãng đột ngột xuất hiện như vậy không đơn giản như những gì Chu Thiên Tử giải thích.
Bất quá, chuyện này không nên đem ra bàn luận, Chu Thiên Tử cố ý hướng đệ tử hậu bối giải thích, dĩ nhiên không muốn làm to chuyện này ra, thế nên hắn cũng không muốn đi sâu vào tìm hiểu.
“Đó không phải việc ta và ngươi bận tâm đến, mọi thứ đều đã có trưởng bối xử lí cả.” Tinh Hồn lãnh đạm đáp.
Lục Phong gật đầu, cũng không muốn luận bàn về vấn đề đó nữa, cả hai theo chân người đi trước tiến về phía Thánh Hỏa Cung mà đi.
Sau khi đi qua đại kiều rộng lớn, tiếp theo là phải đi bộ hơn ngàn bậc thang, càng đi về phía Thánh Hỏa Cung thì vô hình chung trong không gian tồn tại một loại áp lực, dù là Lục Phong trên trán cũng túa ra mồ hôi hột, hô hấp dồn dập lộ ra vẻ mệt mỏi. Dường như đây cũng là một loại khảo nghiệm mà Địa Ngục giáo vì đệ tử mà làm ra.
Về phần Tinh Hồn, với lực lượng nhục thân cường hãn, chút áp lực này đối với hắn không tạo thành vấn đề nào cả, chậm rãi mà bước đi, đến hơn một canh giờ sau, rốt cuộc cũng bước lên được cả ngàn bậc than thì áp lực mới biến mất.
“Phù… cứ tưởng phen này đứt hơi mà chết.” Lục Phong ngồi bệch xuống đất, thở phì phò như trâu vừa mới đi cày, trên người mồ hôi nhễ nhải ướt hết y phục.
Nhưng nhìn sang Tinh Hồn bên cạnh, trông thấy gã này vậy mà một giọt mồ hôi cũng không có, trong lòng thầm mắng một tiếng, tên này đúng là quá trâu bò đi.