Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 291: Thắng lớn




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 291: Thắng lớn

Trên sàn đấu, Vũ Văn Cực gương mặt nhan nhó, một tiếng gầm khó nghe vang lên, lúc này trong đầu tràn ngập hận ý, mặc kệ Lục Phong là ai, hắn cũng muốn đánh chết tên lưu manh này.

“Đại Lực Kim Quyền”

Vũ Văn Cực chiến ý ngập trời, cơ bắp toàn thân cương lên, vô hình tạo thành một loại áp lực cuồng bạo, trong hai mắt lập lòe huyết quang, hướng về phía Lục Phong xuất quyền, một quyền này ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo phá toái.

Trông thấy bộ dạng tức giận này, Lục Phong trong lòng cười khẩy, thế nhưng bề ngoài khinh thường, nhưng hắn vẫn ý thức được rằng Vũ Văn Cực là một đối thủ mạnh.

“Cháu nội bất hiếu, gia gia liền xăn tay áo đánh cho cha mẹ ngươi nhận không ra.” Vẫn không quên châm chọc Vũ Văn Cực một câu, tinh thần Lục Phong nghiêm nghị lên mấy phần, đột nhiên từ thân thể Lục Phong tán ra khí tức huyết sát tà dị, mái tóc màu đỏ lăng không bay lên, Lục Phong thời điểm này tựa như một tôn huyết ma thức giấc.

“Huyết Hải Triều Tịch.”

Lục Phong trong mắt bắn ra huyết quang, miệng hô lớn một tiếng, chỉ thấy từ đằng sau lưng tựa hồ xuất hiện một đợt huyết triều, mùi máu tanh lẫn vào trong không gian, theo Lục Phong điều khiển, huyết triều mạnh mẽ ập xuống, thời điểm Vũ Văn Cực xông vào liền không thấy bóng dáng đâu nữa, tựa hồ đã bị huyết triều nuốt trọn.

Chỉ là bên ngoài vẫn cảm giác được Vũ Văn Cực vẫn tồn tại, bên trong huyết triều không ngừng hỗn loạn, đấu khí bắn phá tứ phương bát hướng, cuối cùng một âm thanh chấn động vang lên, huyết triều sóng loạn dữ dội, từ bên trong một bóng người cao lớn bay ra, chính là Vũ Văn Cực.

Bộ dạng của hắn lúc này có chút hơi chật vật, báo ào bên ngoài gần như đã bị ăn mòn sạch sẽ, làn da nhiều chỗ tổn thương, trong ánh mắt thoáng qua sự khiếp sợ, không hổ là đệ tử được Huyết Luân hộ pháp chỉ điểm, thực lực rất khủng bố.

“Gia gia chưa cho phép, ai cho ngươi đi.”

Đứng bên trong huyết hải, sắc mặt của Lục Phong có chút hơi tái đi, thế nhưng vẫn rất cuồng hạo, nhìn chằm chằm Vũ Văn Cực tiếu ý.

“Ngươi khinh người quá đáng.”

Vũ Văn Cực tức giận tột độ, miệng hét lớn, thân thể từ trên không trung xoay ngược trở lại, một thân bạo khí hung hãn, bàn tay siết lại thành quyền, bên trong lập lòe lôi quang.

“Lôi Chấn.”

Một lần nữa sử dụng tuyệt chiêu Lôi Chấn, nhưng khác với lúc đầu, lần này Vũ Văn Cực sử dụng mười thành công lực, hung uy dữ tợn hướng thẳng tới Lục Phong.

“Huyết Hải Ấn.”

Lục Phong huyết khí gia trì, huyết hải xung quanh thu lại về phía trước, tạo thành một cái huyết ấn to lớn.

Ầm ầm ầm…

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên liên hồi, Huyết Hải Ấn giữ bầu trời vỡ nát, Vũ Văn Cực mặt dù chịu phản phệ, miệng thổ ra một ngụm máu tươi, thế nhưng thế công không đình chỉ.

“Huyết Công Tử, chết đi.”

Thế như lôi phạt, cánh tay của Vũ Văn Cực chạm vào người Lục Phong, tưởng chừng như Lục Phong dù không chết nhưng cũng trọng thương nặng, thế nhưng thời điểm quyền của Vũ Văn Cực chạm đến, gương mặt của Lục Phong nở một nụ cười tà ác, giọng nói lạnh lẽo truyền vào bên tai Vũ Văn Cực.

“Cháu ngoan, gia gia cho ngươi biết thế nào gọi là khinh người.” Chỉ thấy bàn tay của Lục Phong xuất hiện một ngọn huyết nhận đâm thẳng vào nắm đấm của Vũ Văn Cực, tiếng hét thảm vang lên, lại một tiếng nổ chấn động sàn đấu.

“Phệ Huyết Thuật.” Bên trong khói bụi mịt mù, Lục Phong tà dị hét lớn.

Văn Văn Cực sắc mặt đại biến, hắn cảm giác máu bên trong huyết quản đang không theo điều khiển của bản thân, toàn bộ tinh huyết chạy về phía cánh tay phải, theo vết thương bị huyết nhận đâm vào mà chạy ra khỏi cơ thể hắn.

“Huyết Công Thử, tha mạng.” Vũ Văn Cực sợ hãi, hắn dù phản ứng kháng thế nào cũng không thoát khỏi Lục Phong phệ huyết, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, cơ thể khổng lồ cũng dần dần teo nhỏ lại, bằng mắt thường cũng nhận ra được.

“Hắc hắc, yên tâm, gia gia không để ngươi chết đâu.” Lục Phong há lại buông tha, hắn từ nãy đến giờ tiêu hao rất nhiều huyết khí, một cánh tay xương cốt gãy nát khi phải chịu đựng một quyền kinh lôi của Vũ Văn Cực.

“Đó chính là Phệ Huyết Thuật thành danh của Huyết Công Tử, thật tà dị độc ác.” Có người nhìn thấy Lục Phong sử dụng Phệ Huyết Thuật, sóng lưng chạy dọc xuống một luồng hàn khí, về sau nếu không thể kết bạn thì cần phải tận lực tránh né đi cái tên điên này.

Trong vòng vài nhịp thở, Vũ Văn Cực từ một tráng hán cao to tràn trề sinh lực biến thành một gã thanh niên gầy trơ xương, hơi thở yếu ót giống như người sắp chết vậy.

“Hừ, tha cho ngươi một mạng, sau này gặp gia gia nhớ chào một tiếng, bằng không gia gia lại lấy tiết ngươi.” Đem vứt Vũ Văn Cực sang một bên, vẫn không quên đe dọa một tiếng.

Chỉ sợ sau lần này, trong lòng Vũ Văn Cực liền bị lưu lại một bóng ma, có chết cũng không thể đi chọc vào tên điên này, vừa hạ lưu lại vừa độc ác, bao nhiêu cái xấu đều bị hắn ôm hết vào người.

Cánh tay bị gãy sau khi sử dụng Phệ Huyết Thuật đã phục hồi trở lại, chỉ là cảm giác đau nhức vẫn không tiêu tán hết, sắc mặt so với lúc đầu cơ hồ vẫn có chút mệt mỏi.

Phệ Huyết Thuật tuy bá đạo, có thể đem tinh huyết của người khác tẩm bổ cho bản thân, nhưng cũng không phải vạn năng, mười phần tinh huyết cùng lắm cũng chỉ khiến bản thân phục hồi hai ba phần sức mạnh mà thôi.

Tinh Hồn nhìn Lục Phong sử dụng Phệ Huyết Thuật, so với những gì trong tưởng tượng thì Phệ Huyết Thuật này lợi hại hơn hắn tưởng nhiều, cũng là nhờ nhiều năm qua Lục Phong đem Phệ Huyết Thuật nhiều chỗ cải biến, vậy nên mới lợi hại như vậy.

Mà tiềm lực của Phệ Huyết Thuật chưa hề dừng lại ở đó, theo tu vi của Lục Phong càng mạnh, Phệ Huyết Thuật nhất định sẽ càng thêm bá đạo.

“Huyết Công Tử chiến thắng.” Tất cả chín người khác đều mất đi năng lực chiến đấu, trọng tài sau đó liền hô lớn danh tự của Lục Phong.

Có thể trên sàn đấu, Lục Phong biểu hiện lưu manh vô sỉ, thế nhưng thực lực của hắn rất mạnh, nhiều người trong lòng buộc phải công nhận chuyện này.

Bất quá vẫn không kìm được tức giận, nguyên nhân dĩ nhiên là bởi vì đặt cược sai người, trong giây lát cuốn theo chiều gió.

“Đáng ghét, Vượn Tài bảo điếm làm ăn thế nào vậy, Huyết Công Tử thực lực mạnh khủng bố mà bị xếp xuống hạng ba, làm lão tử thua hết sạch linh thạch trên người.”

“Chiến đấu hèn hạ, chỉ giỏi dùng miệng lưỡi công kích người khác.”

“Huyết Công Tử bá khí.”

“………”

Mỗi người một tâm trạng, chung quy đa số đều là khen ngợi hắn, dù sao hắn cũng chính là đệ tử của Huyết Luân hộ pháp, một trong số những cường giả đứng đầu Loạn Tiên Hải, trong lòng khó chịu thì cũng ráng mà nhẫn nhịn, đừng đi chọc giận tên điên này.

Lục Phong trên sàn đấu đắc ý, ánh mắt hơi nhìn về phía quầy đặt cược của Vượn Tài bảo điếm, y như rằng muốn nói: này thì xếp lão tử hạng ba, lão tử cho các ngươi một phen thua lớn cho biết mặt.

Trước đó, Lục Phong bởi vì tức giận Vượn Tài bảo điếm xếp mình hạng ba, thế nên hắn vét hết tài sản của mình lẫn những tên có thể “mượn nhẹ” được, dốc toàn bộ đem đặt cược vào mình.

Vừa chiến thắng vừa được trả thù, mà lại thu về một khoảng tài sản khổng lồ nữa, tâm trạng Lục Phong lúc này vô cùng tốt.

Trên khán đài, khi thấy Lục Phong chiến thắng, Ma Luân vốn dĩ đang đàm đạo với Tinh Hồn thì bỗng nhảy tưng lên, hai tay chống nạnh, gương mặt rạng rỡ cười đắc ý, nào còn bộ dạng thanh tịnh như vừa rồi. “Tam sư đệ rất tốt, không uổng thời gian qua bần tăng chỉ điểm hắn tu hành, hắc hắc… ăn lớn rồi, bần tăng lại có linh thạch đi nướng… à nhầm, phật dạy tiền bạc là vật ngoài thân…”

Tinh Hồn nhìn lão ác tăng này, triệt để không biết nói gì. Mà nhìn Lục Phong cơ hồ phong cách khá giống với Ma Luân, xem ra những năm tháng qua, hắn học hỏi từ Ma Luân được rất nhiều chuyện tốt à.

Cũng đứng tại khán đài này, Tào Tuyết Dương không giấu được vui mừng. “Tam sư đệ thực lực lại tiến bộ.”

Tào Tuyết Dương khen ngợi hắn một câu, dĩ nhiên nguyên nhân lớn nhất vẫn là nhờ thắng cược.

Tỉ lệ đặt cược của Lục Phong là một ăn bốn. Ma Luân đặt năm vạn linh thạch hạ phẩm, thu về hai mươi lăm vạn linh thạch hạ phẩm; Tào Tuyết Dương đặt bốn vạn linh thạch hạ phẩm, thu về hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm.

Tinh Hồn, hắn đặt năm trăm khối linh thạch trung phẩm, thu về hai ngàn năm trăm khối linh thạch trung phẩm, tương đương với hơn hai trăm năm mươi vạn linh thạch hạ phẩm, đúng là giàu càng thêm giàu.

Năm đệ tử của huyết Luân hộ pháp, tất cả đều một phen ăn lớn, chỉ duy nhất có một mình Mộ Ngọc là thua hết bảy vạn linh thạch hạ phẩm, tâm trạng của hắn lúc này, chỉ sợ là đang rất tức giận.

“Đại sư huynh, ta đi trước đây.” Được một phen vui mừng, Tào Tuyết Dương liền xoay người rời khỏi.

“Nhớ phải chiến thắng, không cho pháp làm bần tăng thua cược… à nhầm, buồn lòng.” Ma Luân mỉm cười.

“Đại sư huynh an tâm, hảo hảo chuẩn bị nhận linh thạch từ Vượn Tài bảo điếm.” Hiểu ý tứ của Ma Luân, bất quá Tào Tuyết Dương không hề tức giận.

“Tiểu sư đệ, gặp lại sau.” Tào Tuyết Dương nhìn sang Tinh Hồn, cười một tiếng phong tình.

“Nhị sư tỷ chiến thắng trở về.” Tinh Hồn chúc nàng một câu, Tào Tuyết Dương ánh mắt hài lòng, rồi sau đó xoay người rời khỏi.

Sau đó, hắn quay sang hỏi Ma Luân. “Đại sư huynh, ngươi cũng sẽ tham dự vào Tinh Vương Chiến?”

Theo như những gì hắn được biết thì toàn bộ thiên kiêu chi tử trên Loạn Tiên Hải đều sẽ tham gia vào Tinh Vương Chiến này, thế nhưng Ma Luân thực lực khủng bố, tu vi bước vào trung kỳ Linh Tiên cảnh, nghe nói trước đây chiến đấu qua với Tư Mặc kiếm tiên của Thiên Kiếm tông mơ hồ muốn áp đảo.

Nếu như Ma Luân cũng tham dự vào Tinh Vương Chiến này, như vậy kết quả liền muốn an bài sao?