Nội tâm Vô Ngân tán tiên nảy sinh cảm giác không ổn, Huyết Luân hộ pháp nếu muốn xuất thủ, với thực lực của lão, mặc dù không chết, thế nhưng nhất định sẽ trọng thương nặng.
“Chu Thiên Tử đạo hữu, đây chính là đạo xử nhân của Địa Ngục giáo?”
Trong đầu rực sáng một đạo linh quang, Vô Ngân tán tiên liền hướng lên phu thê Chu Thiên Tử chất vấn.
Mà Nam Độc hộ pháp cũng chen vào một câu: “Giáo chủ, không thể chỉ vì một tên đệ tử mà khiến cho khách nhân Địa Ngục giáo trong lòng băng giá. Kỳ thực chuyện này không nhất thiết phải làm quá bên, có thể hóa nhỏ liền hóa nhỏ.”
“Nam Độc lão quỷ, người bị không phải là đệ tử ngươi, ngươi lấy gì chen vào chuyện này?” Huyết Luân hộ pháp trong mắt lóe lên một tia lãnh quang, lạnh giọng nói.
“Lão phu chỉ nghỉ đến đại cục.” Nam Độc hộ pháp cười khàn khàn, đáp.
“Ồn ào, đường đường là hộ pháp đức cao vọng trọng, lại ở chỗ đông người cãi nhau, các ngươi không đặt bổn giáo chủ vào trong bắt có phải hay không?” Đến lúc này, Chu Thiên Tử cũng không thể đứng yên một chỗ nữa, gương mặt thoáng qua một tia lạnh lẽo, trong miệng gầm lên một tiếng, bên trong ẩn chứa lực lượng khủng bố khiến cho thiên địa biến sắc.
Chúng nhân biến sắc, trong nội tâm không kiềm được sợ hãi, quả nhiên người mạnh nhất Loạn Tiên Hải không thể xem thường. Chu Thiên Tử chỉ hơi động nộ liền khiến cho cả Huyết Luân hộ pháp lẫn Nam Độc hộ pháp biến sắc, vội thành thành thật thật hướng Chu Thiên Tử ôm quyền. “Giáo chủ bớt giận.”
Mấy tên đệ tử của cả hai người họ, trong đó có cả Tinh Hồn đồng dạng đều hướng về Chu Thiên Tử hành lễ tạ lỗi.
Hừ lạnh một tiếng, uy áp dần dần được nơi lỏng, bất quá Chu Thiên Tử uy thế đã thành, không giận tự uy khiến cho người ta vẫn có cảm giác bất phàm khó tả.
“Tất cả các ngươi đi theo ta trở về đại điện. Vô Ngân đạo hữu, ngươi cũng đi cùng, tại đó bản giáo chủ sẽ phân xử rõ ràng. Những vị đạo hữu khác, sự cố hôm nay hy vọng các vị sẽ không để bụng, Địa Ngục giáo công tư phân minh, tại Tinh Vương Chiến diễn ra, tuyệt đối sẽ không để cho các vị cảm thấy bị ủy khuất. Nhưng ngược lại, nếu như bản giáo chủ phát hiện có người nào có ý đồ xấu với Địa Ngục giáo, bản giáo chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Dứt lời, Chu Thiên Tử cùng với phu nhân Hồng Sam tiên tử hóa thành một đạo tinh quang rời đi. Huyết Luân hộ pháp trừng mắt nhìn Nam Độc hộ pháp một cái, không ngờ cũng bắt gặp ánh nhìn tương tự, nếu không phải bên trên có Chu Thiên Tử mạnh mẽ trấn áp, hai người này cơ thể đã lao vào quyết chiến.
“Đi thôi.” Huyết Luân hộ pháp nói vào tai ba tên đệ tử, sau đó vận chuyển tiên lực mang theo hai tên Tinh Hồn và Lục Phong, còn Ma Luân tu vi đã đánh sâu vào trung kỳ Linh Tiên cảnh, thế nên bản thân hắn có thể tự lo liệu được.
Vô Ngân tán tiên dưới yêu cầu, hay chính xác hơn là mệnh lệnh của Chu Thiên Tử cũng đành phải đuổi theo sao, lão ta không có khả năng từ chối, ngay cả Huyết Luân hộ pháp và Nam Độc hộ pháp thực lực cao cường mà đứng trước mặt Chu Thiên Tử vẫn biến sắc, Vô Ngân tán tiên làm sao có thể chống cự được.
Trong lòng lão ta thập phần buồn bực, đệ tử đắc ý nhất ban sáng bị người người ta một chưởng phế bỏ, muốn tìm đến để trả thù cho đệ tử thì nguyên lai đối phương chính là đệ tử Huyết Luân hộ pháp, rốt cuộc không những không báo thù được, ngược lại bị một đám tiểu bối khi dễ, cuối cùng bây giờ phải thành thành thật thật chạy đi theo sau lưng người ta chờ phân xử.
Đám người xung quanh đối với Chu Thiên Tử bí mật xử lý nội tâm không khỏi buồn bực, dần dần đám người cũng tản đi mất, không gian lại trở về vắng lặng, để lại đó là một khung cảnh hoang tàn đổ nát.
Trong đám đông người rời đi, dĩ nhiên có người của Ngân Nguyệt Hải đường. Tần Trọng trưởng lão ánh mắt nhìn bóng lưng Tinh Hồn được Huyết Luân hộ pháp mang đi, trong lòng không khỏi xuất hiện một cảm giác tiếc hận.
“Cảm thấy tiếc nuối?” Đứng bên cạnh, Trần y sư như nhìn ra tâm tình của Tần Trọng trưởng lão, khẽ cười một tiếng hỏi.
“Lẽ ra có cơ hội thu nạp hắn, đáng tiếc đã bỏ qua.” Ngày trước đưua Tinh Hồn ra khỏi bụng của Thiết Giáp Cự Sa, Trần y sư nhìn ra chỗ bất phàm của Tinh Hồn, từng hướng Tần Trọng trưởng lão để cho hắn gia nhập Ngân Nguyệt Hải đường, thế nhưng Tần Trọng trưởng lão do dự, bây giờ nhìn thấy hắn bên trên Tinh Vương Chiến triển lộ thiên phú xuất chúng, phong hoa tuyệt đại, cuối cùng được Huyết Luân hộ pháp thu nhận, bảo không tiếc nuối thì chính là nói dối.
“Trở về thôi.” Thở dài một tiếng, Tần Trọng trưởng lão liền xoay người rời đi. Trần y sư cũng đồng dạng đi theo sau trở về.
Trong bóng tối trầm lắng, chậm rãi có vài bóng người hiện ra. Một trong số đó chính là nữ tử đã bị Tinh Hồn truy sát – Nhược Tình.
Gương mặt kiều diễm vẫn chưa tán đi sợ hãi cùng căm hận xen lẫn, đôi mắt đẹp sát khí không che dấu, bàn tay ngọc siết chặt lại đấm vào vách tường.
“Khốn nạn, ta thề khiến tên súc sinh ngươi chết không có chỗ chôn.”
Đầu tiên bị Tinh Hồn trong trạng thái cuồng bạo phát tiết, sau đó suýt chút nữa bị hắn gặt xuống cái mạng nhỏ, nếu không phải may mắn phúc lớn mạng lớn, giữa đường nhảy ra Vô Ngân tán tiên, chỉ sợ giờ phút này nàng đã là một cái xác lạnh.
“Nhược Tình, nàng trước hết cần phải dưỡng thương đã.” Trong đám người, một giọng nói nghe giống giọng của nam tử vang, nghe ngữ điệu thì dường như tuổi vẫn còn trẻ.
“Giang công tử nói đúng, Nhược Tình, ngươi trước hết trở về Bạch Hoa lâu dưỡng thương, tạm thời không thể lộ diện, bằng không mạng sống của ngươi khó bảo toàn.” Lại một người khác nói thêm, lần này là của một mỹ phụ.
“Nhưng thù này…” Nhược Tình trong lòng không cam tâm.
“Nhược Tình, nàng yên tâm, ta bảo đảm giúp nàng trả thù, bất quá ta có một cái yêu cầu, nàng sau này không được tiếp nhận những nhiệm vụ nguy hiểm này nữa, có được không?” Nam tử họ Giang lại nói.
“Chuyện này để sau hãy nói, trước tiên phản hồi Bạch Hoa lâu.” Không đợi Nhược Tình trả lời, mỹ phụ kia đã kéo tay Nhược Tình, mặc dù nàng có chút không cam tâm, thế nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm đến đó mà thôi.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên ********
Đêm tàn trời sáng, ánh bình minh nơi chân trời bắt đầu nhú lên, báo hiệu một ngày mới bắt đầu trên Hư Thần tinh.
Kỳ Xà thành, Tinh Vương Chiến ngày thứ hai bắt đầu diễn ra.
Ngày thứ hai này đến lượt Lục Phong xuất chiến, thế nên từ sớm hắn đã rời khỏi phủ đệ của mình, Ma Luân tự nhiên cũng đi theo để ủng hộ cho sự đệ của mình.
Bên trong phủ đệ, tại một mật thất, Tinh Hồn ngồi xếp bằng lại bế quan.
Chuyện ngày hôm qua, sau khi đến đại điện, Chu Thiên Tử đã phân xử rõ ràng, với bản lãnh của y, chuyện đó liền được ém xuống, coi như cũng một phen công bằng, không để cho các bên triệt để đối nghịch với nhau.
Chỉ là, mọi chuyện cũng không thể cứ như vậy cho qua, trong danh sách đen của Tinh Hồn đã ghim thêm hai người nữa vào, một là Vô Ngân tán tiên, còn hai chính là Nam Độc hộ pháp.
Đợi đến khi có đủ thực lực, hắn liền tự khắc đi tìm hai người này đòi nợ.
Thả ra Tiểu Ứng Long, để cho nó hảo hảo sinh hoạt tại phủ đệ của Lục Phong, đối với chuyện hắn bị dục vọng chiếm lĩnh lí trí, hắn cũng không thể nào đi trách Tiểu Ứng Long được, chính vì bản thân hắn quá chủ quan thế nên mới lâm vào tình huống nguy hiểm.
Mà Tiểu Ứng Long cũng được một phen thở phào nhẹ nhõm, trong đầu nó còn đang mường tượng ra viễn cảnh bị Tinh Hồn lột da đi làm đế lót giày.
Lại nói, sau khi hoàn toàn luyện hóa được giọt long huyết đó, Tinh Hồn cảm thấy lực lượng thân thể trở nên mạnh mẽ hơn lúc trước, ẩn ẩn bên dưới làn da có một tầng kim sắc lân giáp, tầng kim sắc lân giáp này khiến cho nhục thân của hắn thêm phi thường cường hãn.
Trong họa có phúc, tuy suýt chút nữa bị lực lượng cuồng bạo khiến bản thân suýt nữa lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, thế nhưng đổi lại hắn đạt được lực lượng nhục thân cường hãn, mà quan trọng nhất, đó chính là yếu tố tiên quyết tu luyện Tứ Thần Quyết – Thanh Long Phệ Không đã đáp ứng đủ.
Nguyên lực vận chuyển chạy khắp thân thể, trong không gian đột nhiên xuất hiện một luồng hắc phong băng lãnh, ẩn ẩn còn có tiếng long ngâm vang lên, quanh thân thể Tinh Hồn chợt hiện ra ảo ảnh một đầu viễn cổ ứng lưng, chỉ là ảo ảnh, thế nhưng phản phất một tia kiệt ngạo bá khí, đột nhiên xuất ra một chưởng, theo chưởng pháp tề xuất, ảo ảnh viễn cổ ứng long gầm thét, uy thế mãnh liệt tự như thiên quân vạn mã, ứng long miệng há lớn, bên trong là một cái hắc động rộng khoảng chừng một gang tay, hắc động lạnh lẽo tạo cho người ta một cảm giác rùng mình, nếu như bị lọt vào cái hắc động đó thì tuyệt đối sẽ mất mạng.
Khi hắc động trong miệng ứng long xuất hiện, tầng tầng không gian sụp đổ theo đường di chuyển của hắc động, vách tường của mật thất cấu tạo bằng kim thiết cực kỳ chắc chắn, thế nhưng dưới sức tàn phá khủng khiếp của hắc động liền bị hủy diệt.
Khi ảo ảnh ứng long biến mất, Tinh Hồn nhìn vách tường đối diện, một giây trước đó hoàn hảo vô khuyết, bây giờ thì xuất hiện một cái hang động đúng một gang tay, sâu hơn năm thước, mà nhìn xung quang hang động vô cùng trơn tru, tựa như đã bị một thứ gì đó vô cùng sắc bén khoét vào vậy.
Đây là Tinh Hồn chỉ mới xuất ra bốn thành uy lực mà thôi, nếu như toàn lực sử dụng tuyệt chiêu Thanh Long Phệ Không này, chỉ sợ uy lực càng thêm khủng bố, không đơn giản chỉ là một cái hang động cao một gang tay và sâu năm thước.
Bản thân sử dụng Thanh Long Phệ Không mà cũng cảm thấy khiếp đảm, tạo thành uy lực cỡ này, có lẽ nguyên nhân lớn nhất chính là nhờ sử dụng long huyết thuần chủng của Tiểu Ứng Long, nếu như sử dụng tinh huyết của á long trở xuống, có lẽ uy lực muốn thảm hại đi rất nhiều.
Cũng không biết Tứ Thần Quyết này thuộc về cấp bậc nào mà lợi hại đến như vậy.
Đối với Tứ Thần Quyết, Tinh Hồn phi thường hài lòng, nội tâm càng thêm mong chờ ngày sử dụng được ba loại vũ kỹ còn lại.
Hiện tại, Tinh Hồn tiếp tục luyện tập sử dụng Thanh Long Phệ Không để trở nên thuần thục, đem nó trở thành một con bài tẩy. Sử dụng Thanh Long Phệ Không tiêu hao nguyên lực khá lớn, mới tu luyện hơn một canh giờ mà nguyên lực tại đan điền đã tiêu hao sạch sẽ, không còn sót lại một giọt.
Trên người hắn may là có rất nhiều đan dược khôi phục nguyên lực, thành ra chỉ cần ngồi bế quan nghỉ ngơi một lúc là liền có tiếp tục.
Không gian mật thất chịu sự tra tấn đến đáng thương, một căn phòng nguyên vẹn trước đó đều bị Tinh Hồn đánh thành không ra cái dạng gì, khắp nơi lớn nhỏ xuất hiện những cái lỗ sâu, nhìn thôi cũng thấy rợn người.