Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 275: Rước nhục vào thân




Uy áp này chủ yếu chỉ nhắm vào Tinh Hồn, thế nhưng những đệ tử khác, bao gồm cả Lục Phong bên trong cũng cảm thấy được một cỗ nguy hiểm, thật không ngờ Nam Độc hộ pháp lại trực tiếp xuất thủ. 

Lục Phong gương mặt nhất thời kinh biến, áp lực khiến cho hắn không tự chủ lùi về phía sau một bước, ánh mắt nhìn sang Huyết Luân hộ pháp như đang muốn nói gì đó. Thế nhưng bắt gặp Huyết Luân hộ pháp thái độ bình tĩnh, không hề lấy làm ngạc nhiên về hành động của Nam Độc hộ pháp, cứ như đó là một chuyện nên xảy ra. 

Nghĩ đến tính cách của sư tôn mình, Lục Phong lời nói liền tự khắc chặn lại, liền sau đó không nói gì nữa, chỉ là trong lòng vẫn còn đang lo lắng thay cho Tinh Hồn, tuy rằng chỉ là đơn thuần uy áp, nhưng đối phương lại là cường giả Thiên Tiên cảnh thành danh vạn năm, muốn chống đỡ không hề đơn giản. 

Mà Huyết Luân hộ pháp kỳ thực cũng đang nhân cơ hội này để thử dò xét Tinh Hồn, muốn xem thử người khiến cho Vô Cực kiếm tiên tự mình phát động truy sát rốt cuộc thực lực sâu đến cỡ nào.

Dĩ nhiên Huyết Luân hộ pháp không cho rằng thực lực của Tinh Hồn giống như ở bên ngoài thể hiện ra. 

Đối diện với uy áp cường đại của Nam Độc hộ pháp, Tinh Hồn tinh thần rung lên, mỗi một giây đều cảm thấy phi thường khó chịu. 

Nếu đem so với uy áp của Vô Cực kiếm tiên, tự nhiên Nam Độc hộ pháp thua xa tám ngàn dặm, nhưng lúc đó Tinh Hồn hắn đang sử dụng bí thuật gia tăng thực lực, vậy nên chống đỡ uy áp của Vô Cực kiếm tiên kỳ thực đơn giản hơn lúc này rất nhiều. 

Dưới áp lực cường đại khủng bố kia, Tinh Hồn hai chân run run, trên trán mồ hôi lạnh túa ra, thế nhưng gương mặt vẫn giữ bình tĩnh không chút sóng gợn nào. 

Chân mày của Nam Độc hộ pháp nhướng lên, bỗng nhiên âm phong tan biến, áp lực khủng bố đồng dạng cũng tan biến theo, không gian trở lại như thường. 

“Hắc hắc, quả nhiên bất phàm.” Khuôn miệng già nua đầy vết nhăn của Nam Độc hộ pháp nhếch lên, chỉ là không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

“Huyết Luân lão thất phu, hay là nhường tên đệ tử này cho lão phu, lão phu liền bồi đắp lại?” Ánh mắt Nam Độc hộ pháp thu hồi lại, sau đó nhìn Huyết Luân hộ pháp nói, dĩ nhiên Nam Độc hộ pháp đã nhìn ra được Tinh Hồn có ẩn giấu bí mật. 

Chỉ thấy Huyết Luân hộ pháp lắc đầu.

“Lão quỷ, quên suy nghĩ đó đi, hắn là đệ tử của bản tọa. Hiện đã xác định được, lão quỷ nhà người không có ý kiến gì nữa chứ?” 

“Sẽ không, hắc hắc…” 

Cười khàn giọng, đã cảm nhận được chỗ bất phàm của Tinh Hồn, thế nên Nam Độc hộ pháp không muốn nói nhiều nữa, bởi vì có nói thêm cũng vô dụng.

Bất quá, đệ tử của lão ta, Bạch Hải Hiên lại không chấp nhận được, tuy rằng ngạc nhiên vì Tinh Hồn làm cách nào chống đỡ được uy áp của sư tôn mình, nhưng hắn cho rằng với tu vi thấp kém của Tinh Hồn mà muốn thay thế vị trí của Triệu Trầm là không thể nào. 

“Sư tôn, cứ như vậy mà rời đi?”

Ngữ điệu của Bạch Hải Hiên hiện lên một tia không cam tâm, nhìn chằm chằm Tinh Hồn ẩn chứa sát khí. 

“Ngươi muốn như thế nào?” 

Nam Độc hộ pháp còn chưa kịp nói thì ở phía đối diện, Huyết Luân hộ pháp đã lên tiếng. 

“Hắn tu vi thấp kém, so với Triệu Trầm thua xa. Ta cho rằng, vẫn là để Triệu Trầm tham dự Tinh Vương Chiến.”

Bạch Hải Hiên nói thẳng ra suy nghĩ của mình, dù sao bên cạnh có Nam Độc hộ pháp, căn bản không cần phải úy kỵ cái gì cả. 

Chỉ thấy Huyết Luân hộ pháp gật đầu, sau đó nhìn Triệu Trầm, lãnh đạm hỏi.

“Ngươi chính là Triệu Trầm?” 

Thấy gã thanh niên gương mặt biểu lộ vẻ không cam tâm, với nhãn lực của Huyết Luân hộ pháp liền nhanh chóng xác định được. 

“Chính là đệ tử.” 

Triệu Trầm ôm quyền nghi lễ.

“Tốt, nếu đã vậy thì ngươi với tên đệ tử bản tọa mới thu nhận này tiến hành so tài. Chỉ cần ngươi có thể tổn thương được hắn, bản tọa không những sẽ thu hồi quyết định, đồng thời thưởng cho ngươi một kiện thượng phẩm linh khí, và một bộ thiên cấp công pháp.”

Huyết Luân hộ pháp quyết định vô cùng hào sản. 

Triệu Trầm nội tâm máy động, một kiện thượng phẩm linh khí và một bộ thượng phầm thiên cấp công pháp? Hắn tại Địa Ngục giáo, thiên tư tuy rằng có chút xuất chúng, nhưng phóng nhãn đem so với những thiên tài cấp bậc yêu nghiệt như Bạch Hải Hiên thì Triệu Trầm không là cái đinh gì cả, làm sao có khả năng có được thiên cấp công pháp thượng phẩm hay linh khí thượng phẩm? 

Nhưng bây giờ, Huyết Luân hộ pháp lại đưa ra một cái điều kiện cực kỳ đơn giản, đó chính là chỉ cần đánh trọng thương Tinh Hồn, vô luận nặng nhẹ là liền có được một kiện thượng phẩm linh khí và một bộ thượng phẩm thiên cấp công pháp, làm sao Triệu Trầm không vui mừng.

“Được, đệ tử đáp ứng.”

Không chút suy nghĩ hay do dự, Triệu Trầm tự tin gật đầu. 

“Ngươi có ý kiến gì không?” Huyết Luân hộ pháp không quên hỏi Tinh Hồn một câu, bất quá câu hỏi này mang ý nghĩ cho có mà thôi. 

“Đều theo sắp xếp của lão sư.” Trước đó Huyết Luân hộ pháp đã hô hắn là đệ tử của mình, vì vậy liền gọi hai tiếng lão sư cho hợp. 

Nam Độc hộ pháp một bên quan sát, cảm thấy có gì đó hơi không ổn, chỉ là cũng không muốn can dự, cũng muốn nhìn xem thử Tinh Hồn thực lực lợi hại đến đâu. Một kẻ có khả năng chống đỡ được uy áp của tiên giả Thiên Tiên cảnh tuyệt đối không tầm thường. 

Bởi vì không gian bên trong khá hẹp, vì vậy Huyết Luân hộ pháp liền đưa mọi người ra bên ngoài sân để tiện giao đấu. 

“Tinh Hồn, ta chờ tin chiến thắng.” Lục Phong vỗ vai Tinh Hồn, nhìn gương mặt của Lục Phong, cơ hồ so với người đi giao chiến với Triệu Trầm là Tinh Hồn còn muốn tự tin hơn mấy phần. 

Bất quá, sự tự tin với khả năng chiến thắng của Lục Phong là hoàn toàn có cơ sở, ngay cả Thiết Trụ cũng bại dưới kiếm của Tinh Hồn, như vậy Triệu Trầm có khả năng chiến thắng được sao?

Lúc này đây, Lục Phong nội tâm lại cảm thấy đáng thương giùm cho Triệu Trầm. 

“Triệu Trầm, đừng làm ta thất vọng.” 

Bạch Hải Hiên nhìn Triệu Trầm nói. 

“Yên tâm, ta sẽ khiến tiểu hỗn đản đó biết Triệu Trầm ta có bao nhiêu lợi hại.” 

Triệu Trầm ngữ điệu tự tin nói, sau đó xoay người bước ra giữa sân lớn, đứng đối diện với Tinh Hồn, trên tay hắn xuất hiện ra một thanh đồ đao, đây là một kiện thượng phẩm pháp khí, ẩn ẩn tán ra một loại sát khí âm lãnh.

Triệu Trầm nhìn Tinh Hồn, bị đối phương tước đi danh ngạch tham dự Tinh Vương Chiến, tâm trạng của Triệu Trầm vô cùng khó chịu, nếu không phải bản thân đầu nhập Bạch Hải Hiên, được Bạch Hải Hiên chiếu cố đi đòi lại danh ngạch, bằng không hắn lúc này không thể đòi lại danh dự được. 

Cuộc giao chiến này, nếu như có khả năng, chỉ sợ Triệu Trầm liền không chỉ muốn trọng thương Tinh Hồn, mà còn muốn lấy đi cả cái mạng nhỏ của hắn để lấy lại tôn nghiêm cho bản thân.

“Có thể bắt đầu.” 

Giọng nói uy nghiêm của Huyết Luân hộ pháp vang lên, chính thức cho cuộc chiến bắt đầu. 

Ngay lập tức, Triệu Trầm phóng thích khí thế của bản thân, Triệu Trầm một thân tu vi trung kỳ Địa Tiên cảnh, bản thân kinh nghiệm giết chóc phong phú, thế nên tích tụ được một cỗ sát khí đậm đặc. 

Nhìn hắn phóng thích ra sát khí, Bạch Hải Hiên đứng bên ngoài gật đầu tán thưởng.

“Sau khi chiếm đoạt được danh ngạch, Triệu Trầm căn bản không có lơ là tu luyện, thậm chí đem U Minh Sát Ma Đao luyện đến viên mãn cảnh giới.”

Tại Địa Ngục giáo, có thể Triệu Trầm thiên tư không có xuất chúng bằng đám yêu nghiệt như Bạch Hải Hiên, thế nhưng hắn ta rất kiên trì tu luyện, rốt cuộc khi luyện thành U Minh Sát Ma Đao liền một đường nổi danh, khiến cho Bạch Hải Hiên tự mình thu về dưới trướng. 

Thực lực của Triệu Trầm thế nào, Bạch Hải Hiên nắm rất rõ. 

Những người khác trông thấy thực lực của Triệu Trầm bộc phát, không khỏi nội tâm chấn động.

“Triệu Trầm thực lực lại tiến bộ thêm một tầng. Tên hỗn đản kia chết chắc.” Trong suy nghĩ của nhiều người, cuộc chiến này Triệu Trầm phần thắng cầm chắc trên tay. 

Ở phía đối diện, khóe miệng Lục Phong lại nhếch lên một nụ cười tiếu ý. Triệu Trầm thực lực không tồi, nhưng nhiêu đây là muốn chiến bại Tinh Hồn, cơ hồ chỉ có kỳ xích xảy ra thì Tinh Hồn mới thất bại.

Triệu Trầm phóng thác quang mang, căn bản cũng chỉ để làm nền mà thôi.

Chỉ thấy Triệu Trầm tay cầm hung đao, sau khi phóng thích ra sát khí, nguyên lực theo đó vận chuyển gia trì lên hung đao, Triệu Trầm gương mặt dữ tợn gầm lớn một tiếng, thân thể khẽ động hóa thành một đạo hắc quang xông thẳng đến, trên tay hung đao huy động chém ra một đao. 

Đao thế uy khí hung tàn, không gian vang lên từng đợt âm thanh xé gió, uy lực rất mạnh, tuy đối vượt qua tiên giả Địa Tiên cảnh bình thường. 

Tốc độ của Triệu Trầm rất nhanh, nhưng trong mắt Tinh Hồn thì lại phi thường chậm chạp, lại nhìn đao thế kia, tuy rằng hung quang ngập trời, thế nhưng lại lộ ra vô số khuyết điểm. 

Những khuyết điểm này, trong đồng giai tự nhiên khó mà nhìn thấy, trừ khi là đệ tử cấp bậc yêu nghiệt mới có khả năng nhận ra, từ đó lợi dụng những khuyết điểm này để chiến thắng. 

Nhưng với Tinh Hồn, những khuyết điểm này có hay không có tồn tại đều không quan trọng, bởi kết quả ngay từ đầu đã phân định rồi. 

“Quỷ Ảnh Thần Hành.”

Giống như một bóng ma hòa mình vào trong không gian, như một làn khói mờ ảo nhảy múa bên trong đao thế ngập trời của Triệu Trầm. 

Khi hung đao lướt qua, trong mắt của Triệu Trầm và những người khác, bao gồm cả Bạch Hải Hiên bên trong đều nhìn thấy đao của Triệu Trầm đã chạm vào người Tinh Hồn, thế nhưng còn chưa kịp vui mừng thì đã phát hiện, nguyên lai đó chỉ là cái bóng mờ do Tinh Hồn lưu lại mà thôi. 

Bởi vì tốc độ quá nhanh, thành ra mới để lại ảo ảnh như vậy. 

Triệu Trầm còn chưa kịp nhận ra được tình huống xung quanh như thế nào thì bỗng trong đầu rung lên cảm giác nguy hiểm, tính mạng của hắn đang bị uy hiếp, tựa như bản thân đang đối diện với tử thần vậy. 

“Triệu Trầm, đằng sau lưng.”

Âm thanh kinh hô vang lên, nhưng Triệu Trầm đã không kịp phản ứng lại thì một cơn đau nhói truyền vào đại não của hắn, một tiếng hét thảm vang lên, Triệu Trầm thân thể đập thẳng xuống đất. 

Khi thân thể Triệu Trầm chạm vào mặt đất thì một tiếng chấn động vang lên, mặt đất cũng khe khe chuyển động, khói bụi bay ngập trời. 

Bạch Hải Hiên con ngươi co rút nhìn về phía hiện trường, Triệu Trầm vậy mà bị một cước của Tinh Hồn đạp thẳng lên đầu, sau đó dùng lực ấn thẳng xuống đất. Gương mặt của Triệu Trầm lúc này hẳn là đã tan nát, máu thịt lẫn lộn, quả thật đáng thương. 

Có lẽ Triệu Trầm sẽ không biết vì sao mình lại thất bại, mà lại còn thất bại dưới tay của một gã ngay cả Địa Tiên cảnh còn chưa đặt chân vào.

Đứng bên kia, trong mắt Nam Độc hộ pháp xuất hiện một tia ám quang, dĩ nhiên với nhãn quang của lão ta, không khó khăn để nhìn ra được cách Tinh Hồn hạ thủ với Triệu Trầm.

“Thật nhanh, nhục thân rất cường hãn.” Trong đầu Nam Độc hộ pháp lóe lên một tia kinh nghi, không nghĩ đến một tên hậu bối Phù Tiên cảnh lại luyện thành nhục thân cường hãn cỡ đó.

Bạch Hải Hiên lẫn những tên thuộc hạ mắt mang theo con ngươi co rút, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, dĩ nhiên đến bây giờ vẫn không có hiểu bằng cách nào Triệu Trầm lại thất bại thảm hại. 

“Như thế nào lại thất bại?” Bạch Hải Hiên trong đầu suy nghĩ.

“Ha ha ha…” Giọng cười tiếu ý của Lục Phong vang lên, tựa như đang cười thẳng vào mặc Bạch Hải Hiên vậy. 

“Tinh Hồn, vẫn là huynh lợi hại.” Lục Phong miệng không ngớt khen ngợi, mặc dù khen ngợi này có phần dư thừa. 

“Ra tay cũng đủ độc ác. Không hổ là đệ tử Huyết Luân lão thất phu ngươi.” Khóe miệng Nam Độc hộ pháp nhếch lên, tuy nhiên không nhìn ra được vui buồn ở bên trong. 

“Quá khen.” Huyết Luân hộ pháp lãnh đạm đáp. 

“Hải Hiên, đưa Triệu Trầm đi trị thương.” Nam Độc hộ pháp ra lệnh, sau đó lại nhìn Tinh Hồn một cái, bên trong ánh mắt đầy lãnh ý, cuối cùng xoay người bở đi. 

Theo Nam Độc hộ pháp, Bạch Hải Hiên cho mấy người đến khiêng Triệu Trầm rời đi theo, bất quá trước lúc rời đi bỏ lại một câu. “Chuyện này chưa dừng ở đây đâu. Hãy đợi đấy.”

Lục Phong cũng không phải hạng vừa, liền tiếu ý trêu chọc đáp. “Ta chờ ngươi.”

Sau khi đám người Nam Độc hộ pháp, Bạch Hải Hiên hoàn toàn đi hết, Huyết Luân hộ pháp mới nhìn Tinh Hồn, càng nhìn hắn trong lòng càng thêm ưng bụng, bỗng nhiên nói.

“Ngươi có muốn trở thành đệ tử của bản tọa?”

Ngay từ đầu, Huyết Luân hộ pháp đã nhìn ra được chỗ bất phàm của Tinh Hồn, thực lực không giống như bên ngoài thể hiện ra, bên trong nhất định có bí mật. Thế nhưng Huyết Luân hộ pháp không giống như người khác, tuy rằng nhìn thấu nhưng không hề có ý tứ chiếm đoạt. 

Bản thân Huyết Luân lại yêu tài, vì vậy liền muốn thu Tinh Hồn thành đệ tử. 

“Đa tạ hộ pháp chiếu cố, thế nhưng ta chỉ có thể từ chối.” 

“Trước đó gọi bản tọa hai chữ lão sư, như vậy thì sau này có thể xưng hô như vậy cũng được.” Có chút thất lạc, thế nhưng tâm tính giống như Huyết Luân hộ pháp, chẳng mấy chốc liền trở lại bình thường. 

“Như vậy… đệ tử ra mắt lão sư.” 

Lão sư là người chỉ dạy, không nhất thiết phải hành lễ quỳ bái, cũng không muốn để cho Huyết Luân hộ pháp thất vọng, Tinh Hồn liền chấp nhận gọi hai tiếng lão sư. 

“Tốt, đợi sau khi Tinh Vương Chiến kết thúc, bản tọa liền làm lễ ra mắt cho ngươi.” Thấy Tinh Hồn không từ chối, tâm trạng của Huyết Luân hộ pháp thả lỏng ra, xem ra tiểu tử trước mắt tính cách cũng không quá chấp nhất. 

Thấy Tinh Hồn và Huyết Luân hộ pháp thân thiết, Lục Phong chính là người cao hứng nhất. 

“Ha ha, như vậy sau này phải gọi ta là sư huynh đó.” 

“Nếu ngươi cảm thấy có khả năng.”

“…”

Khóe miệng Lục Phong giật giật, xem ra không thể được thưởng thức tư vị đó rồi. 

Vậy là việc Tinh Hồn chiếm được danh ngạch tham dự Tinh Vương Chiến liền đến đó kết thúc, bất quá chuyện này liền không có đơn giản chấm dứt như vậy. 

Sau buổi hôm đó, tin tức Tinh Hồn trở thành đệ tử Huyết Luân hộ pháp liền được thả xuống một cách rộng rãi khắp Kỳ Xà thành. 

Mà chiến tích phi phàm của Tinh Hồn đã đến được tai Nam Độc hộ pháp cũng như Bạch Hải Hiên. 

Tinh Hồn trước đó chiến bại tên côn đồ nổi danh Thiết Chân, đánh bại thiên kiêu chi tử Ngân Nguyệt Hải đường Tôn Vân, sau đó một kiếm chặt đi một cánh tay quản lý nhân Kỳ Xà thành Thiết Trụ.

Chẳng trách Triệu Trầm lại thất bại nhanh chóng, nguyên lai thực lực của Tinh Hồn khủng bố đến mức đó. 

Nam Độc hộ pháp thì càng thêm hứng thú với Tinh Hồn, nhiều hơn là đang muốn nhòm ngó bí mật sau lưng hắn.

Còn về Bạch Hải Hiên thì sắc mặt khó coi, tìm Tinh Hồn đòi lại danh ngạch, lúc này cảm thấy giống như tự rước nhục vào thân.