Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 259: Thiên Đạo hệ thống




Uy lực của Âm Minh Trảm quả nhiên mạnh mẽ, so với những gì tưởng tượng của hắn cơ hồ vượt ngoài mong đợi, bất quá bị mất đi một đạo Âm Minh Trảm kiếm cho Tinh Hồn trong lòng chua xót, dạng này sau này phải tận lực tiết kiệm lại à. 

Trước đây, Minh Sát Âm Tôn khi lưu lại ba đạo Âm Minh Trảm cho Tinh Hồn đã căn dặn, khi nào hắm thật sự gạp nguy hiểm đến tính mạng thì Âm Minh Trảm liền tự động kích hoạt. 

Thời điểm Vô Cực kiếm tiên sử dụng hai mươi đạo hoàng sắc kiếm khí, trong đó tám đạo hoàng sắc kiếm khí hủy diệt kiếm kỹ của Tinh Hồn, mười hai đạo còn sót lại dĩ nhiên dư sức lấy cái mạnh nhỏ của hắn. 

Ngay thời khắc nguy hiểm trùng điểm, Âm Minh Trảm đạo thứ nhất giáng lâm, dĩ nhiên một đường càng quét, hủy diệt toàn bộ hoàng sắc kiếm khí, mà khí thế chỉ có mạnh hơn chứ không bị duy yếu đi. 

Âm Minh Trảm, tiên giả dưới Tiên Quân chết không nghi ngờ. 

Bất quá, khoảng cách giữa Tinh Hồn và Vô Cực kiếm tiên quá xa, thế nên mặc dù Âm Minh Trảm bất ngờ xuất hiện, thế nhưng Vô Cực kiếm tiên kinh nghiệm chiến đấu phong phó khó lường, không tiếc tiêu hao thọ nguyên sử dụng huyết độn thuật để tránh khỏi sức tàn phá dữ dội của Âm Minh Trảm. 

Chỉ có điều, cái giá phải trả cũng rất to lớn. Sử dụng Thiên Kiếm Huyết Độn Thuật, không chỉ bị tiêu giảm thọ nguyên, mà khiến căn cơ bị tổn hại. 

Sau này, trừ phi có đại tạo hóa, bằng không thì Vô Cực kiếm tiên đừng si tâm vọng tưởng đặt chân vào Cửu Thiên Huyền Tiên cảnh giới nữa. 

Trải qua một hồi đại chiến kinh thiên động địa, nguyên lực tại chín không gian động thiên bây giờ chỉ còn sót lại ba thành mà thôi, vậy nên Tinh Hồn sau khi hủy diệt Đại Kiếm Phong xong thì cấp tốc xoay người tiếp tục bỏ chạy. 

Hắn biết rằng Vô Cực kiếm tiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy được. 

Kiêu hãnh của cường giả phong vân nhất Phi Lan châu này há có thể bị đánh động một cách dễ dàng? Có thể Vô Cực kiếm tiên bị trọng thương sau khi sử dụng huyết động thuật, thế nhưng con hổ bị thương thì vẫn là mãnh hổ, không phải loại mà Tinh Hồn tùy ý một kiếm chém đôi giống như Vân Dịch Lam trưởng lão, thế nên bỏ chạy chính là thượng sách. 

Toàn lực gia tốc, Tinh Hồn hướng về hướng bắc mà đi, tại hướng bắc chính là Loạn Tiên Hải, nơi đó một mảnh hỗn loạn, không nghi ngờ chính là địa phương thích hợp nhất. 

Hóa thành một đạo hồng quang, Tinh Hồn chớp mắt biến mất nơi chân trời, để lại sau lưng là một khung cảnh hoang tàn đổ nát. 

Cách đó không xa, trong một toàn núi, Vô Cực kiếm tiên bộ dạng già nua, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng chật vật, trong mắt sát khí ngập trời, gương mặt nhìn khó coi đến cực điểm. 

- Súc sinh, không nghiền nát ngươi, Vô Cực ta thề không làm người. 

Hơn bao giờ hết, lúc này đây, Vô Cực kiếm tiên cực kỳ căm hận Tinh Hồn. 

Nếu như dùng sự căm hận mà có thể diết người được, cơ hồ bây giờ Tinh Hồn dù có trăm cái mạng cũng không đủ để lão ta giết chết. 

Không ngờ thân là tông chủ Thiên Kiếm tông được vạn người kính nể, rốt cuộc lại ăn thiệt thòi trong tay một tên tiểu bối Phù Tiên cảnh. 

Nhục nhã, vô cùng nhục nhã. 

Lão ta từ lúc thành danh đến nay, có khi nào ăn thiệt thòi cỡ này. 

Không nói đến Đại Kiếm Phong bị hủy, dù hơi mất mặt nhưng chung quy vẫn có thể trùng kiến được, đáng hận nhất chính là căn cơ của Vô Cực kiếm tiên, nửa bước đạp vào Cửu Thiên Huyền Tiên đã bị đánh gãy hoàn toàn, không có chút cơ may nào phục hồi. 

Để đột phá nửa bước Cửu Thiên Huyền Tiên kia, Vô Cực kiếm tiên đã phải trả giá rất lớn, không những tài nguyên trân quý mà còn tốn mấy ngàn năm bế quan tham ngộ, lão ta cảm giác chỉ thêm một chút nữa thôi liền có thể đặt chân vào cảnh giới đó. 

Đột phá vào Cửu Thiên Huyền Tiên, Vô Cực kiếm tiên liền chân chính biến thành thiên hạ đệ nhất nhân Phi Lan châu, việc hoàn thành bá nghiệp thống nhất Phi Lan châu, khiến các tông môn đại phái quy về Thiên Kiếm tông. 

Tham vọng của Vô Cực kiếm tiên vô cùng to lớn, dã tâm bừng bừng, nhưng tất cả những dã tâm đó, tham vọng đó đều đã bị Tinh Hồn hoàn toàn phá vỡ. 

Làm sao Vô Cực kiếm tiên không căm hận Tinh, kẻ phá vỡ mộng tưởng của lão?

Nhìn Tinh Hồn bỏ chạy, dĩ nhiên Vô Cực kiếm tiên không cam tâm để hắn chạy thoát, không buồn quan tâm đến thương thế sau khi sử dụng bí thuật huyết độn nữa mà lập tức theo hướng Tinh Hồn bỏ chạy truy đuổi. 

- Truyền tin cho Tư Mặc tiến về hướng bắc càng nhanh càng tốt. 

Giọng nói của Vô Cực kiếm tiên vọng lại, bên trong tràn ngập sát cơ, rồi sau đó bóng dáng cũng khuất dần trong tầm mắt. 

Một hồi đại chiến, hay nói trắng ra là một màn biễu diễn, phô trương thực lực nghịch thiên của Tinh Hồn trước mắt hàng trăm ngoại môn trưởng lão cùng hàng trăm vị nội môn trưởng lão. 

- Tên phản đồ súc sinh đó, trên người rốt cuộc có bao nhiêu cái bí mật?

Trước đó bên trong nội môn, Tinh Hồn biểu hiện chiến lực cường đại, đại chiến với hai vị Hình Kiếm đường trưởng lão, sau đó tiếp tục hủy diệt trận pháp uy lực mạnh thứ ba Thiên Kiếm tông khiến cho đám trưởng lão đã vô cùng chấn kinh. 

Bây giờ đuổi ra đến ngoại môn thì mới phát hiện, nguyên lai tên phản đồ trong mắt bọn họ vẫn còn rất nhiều bí mật, đạo hắc mang kia chính là minh chứng rõ ràng nhất, khiến cho cả tiên giả tiên giả bán bộ Cửu Thiên Huyền Tiên như Vô Cực kiếm tiên suýt mất cái mạnh nhỏ, đồng thời hủy đi cả Đại Kiếm Phong sừng sững uy nghiêm. 

Đến tột cùng Tinh Hồn có bao nhiêu bí mật?

- Chúng ta… nên làm gì bây giờ?

Một tên tử y trưởng lão nhìn khung cảnh đổ nát bên dưới, miệng nuốt vào một ngụm nước bọt, trong ánh mắt sự sợ hãi vẫn còn chưa tiêu tán, đầu óc còn chưa kịp định thần, ngớ ngẩn hỏi một câu. 

Bất quá, không chỉ có lão ta mà có rất nhiều vị trưởng lão các cũng có biểu hiện tương tự như vậy. 

- Trước tiên truyền tin cho Tư Mặc sư đệ, hình như đệ ấy đang ở Phong Lâm thành, từ Phong Lâm thành đuổi theo phản đồ có lẽ không kịp. Thế nên ta đề nghị một nhóm trưởng lão theo ta đuổi theo tông chủ, những người còn lại thì ở lại tông môn xử lý hiện trường. 

- Hiện tại chỉ có thể làm như vậy. 

Thảo luận một hồi, gần ba trăm vị nội môn trưởng lão phân ra làm hai nhóm, một nhóm theo hướng Tinh Hồn và Vô Cực kiếm tiên mà đi, một nửa còn lại thì lo xử lý tình hình bên trong và bên ngoài Thiên Kiếm tông. 

Phía trên tầng mây trắng, nơi không một ai để ý đến, ẩn nấp đằng sau đám mây có hai bóng người, thủ đoạn ẩn nấp vậy mà ngay cả Vô Cực kiếm tiên cũng không phát giác ra. 

- Thật đặc sắc. 

Người đứng ở bên trái ngự trên một thanh tiên kiếm hít sâu vào một ngụm khí lạnh, khóe miệng giật giật nở ra một nụ cười trông rất miễn cưỡng, trong ánh mắt kinh hãi vẫn chưa hề biến mất, cơ hồ tồn động thêm một thời gian nữa mới nguôi ngoai. 

- Kẻ mà ta coi trọng, há có phải nhân vật tầm thường. 

Đứng bên cạnh, người thanh niên tuấn dật bất phàm, mái tóc lay động trong gió nhẹ, thân vận tử y hoa bào nhếch lên một nụ cười thần bí, đôi mắt lóe lên một vệt tinh mang. 

Hai người này, dĩ nhiên chính là Dương Thiên Quân và Thượng Quan Lãnh. 

Từ đầu chí cuối, Tinh Hồn phát ra hào quang vạn trượng, khiến nội môn lẫn ngoại môn một phen huyên náo, tất cả đều lọt vào trong mục quang của cả hai. 

Bất quá, Dương Thiên Quân thái độ không hề hứng thú với việc xem vào chuyện này, dường như hắn chẳng mấy mặn mà với Thiên Tông tông. 

Ngược lại với sự bình thản của Dương Thiên Quân thì Thượng Quan Lãnh rất muốn xuất hiện, dù sao hắn từ nhỏ đã tu luyện bên trong Thiên Kiếm tông, được rất nhiều sư thừa tại Thiên Kiếm tông chỉ dạy, tình cảm của hắn dành cho Thiên Kiếm tông khá lớn. 

Có điều lại bị Dương Thiên Quân ngăn cản, bởi hắn đoán được, cỡ như Thượng Quan Lãnh tham dự vào, tuy rằng thực lực tiến bộ rất lớn, nhưng cơ may sống sót là rất nhỏ. 

Lúc đầu Thượng Quan Lãnh trong lòng vẫn hơi nghi ngờ với ý tứ nọ, nhưng bây giờ hắn mới biết thì ra bản thân mình vẫn là đánh giá quá thấp Tinh Hồn, đồng thời đối với Dương Thiên Quân lại càng thêm nể sợ, cứ như mọi việc đều bị Dương Thiên Quân hết thảy nắm trong tay. 

- Dương sư huynh, thực lực của Tinh Hồn, rốt cuộc đâu là điểm dừng? Ta quan sát mãi, thế nhưng vẫn không cách nào đoán được. 

- Giới hạn? Hiện tại ta chỉ biết, dưới Thiên Tiên cảnh, Tinh Hồn vô địch tuyệt đối. 

- Dưới Thiên Tiên cảnh vô địch tuyệt đối?

Dương Thiên Quân khẳng định chắc nịch khiến cho Thượng Quan Lãnh hít sâu một ngụm khí lạnh. 

Tinh Hồn, hắn biểu hiện bên ngoài chỉ là hậu kỳ Phù Tiên cảnh, nhưng chiến lực thì… điều này quá mức khủng khiếp, có nằm mơ cũng khó mà tưởng tượng nổi.

- Ngươi có để ý chín vòng sáng sau lưng hắn không?

Dương Thiên Quân chợt hỏi. 

- Có, chín vòng sáng đó, theo đệ suy đoán chính là căn nguyên bí mật khiến cho thực lực Tinh Hồn biến mạnh. 

- Không sai, nhưng vẫn chưa đủ, phải thêm cả thanh cổ kiếm kia nữa. Đại Thiên Thế Giới rộng lớn vô biên, nhân loại tiên giả hệ thống tu luyện cũng chỉ là một phần nhỏ được Đạo Tổ khai sáng mà thôi. Nếu như suy đoán của ta là đúng, có lẽ Tinh Hồn, hắn đang đi theo một con đường khác, một hệ thống tu luyện hoàn toàn khác biệt so với hệ thông tu luyện của nhân loại tiên giả.

Dương Thiên Quân thật không hổ là đệ nhất thiên tài vạn năm có một, chỉ liếc mắt nhìn Tinh Hồn biểu hiện thực lực, vậy mà có thể đoán được chính xác bí mật của Tinh Hồn. 

Không sai, Tinh Hồn đích thực đi theo một con đường tu hành khác – Thiên Đạo hệ thống.

- Con đường tu luyện khác? 

- Đại Thiên Thế Giới, chủng tộc vô số, chúng ta chỉ là ở một góc nhỏ bên trong thế giới này thôi. Khi nào có được thần thông phi thiên độn địa, phá toái hư không, tự nhiên ngươi sẽ biết thế giới này rộng lớn biết bao nhiêu, tầm mắt của ngươi khi ấy sẽ được khai mở, cảm thấy suy nghĩ hiện tại là ngu ngốc đến nhường nào. 

Thượng Quan Lãnh đứng một bên im lặng nghe Dương Thiên Quân thuyết giản. 

Phải nói, kể từ lúc quen biết với Dương Thiên Quân, tầm mắt của hắn đã được nâng cao hơn rất nhiều, cái nhìn tự nhiên cũng siêu việt những tên đệ tử khác. 

Hắn vô cùng sùng bái Dương Thiên Quân, vậy nên mỗi lần nghe Dương Thiên Quân thuyết giảng, hắn một mực im lặng lắng nghe và tự suy ngẫm. 

- Hiện tại có lẽ vẫn hơi sớm để nói những chuyện này. Đi thôi. 

- Chúng ta không đuổi theo bọn họ sao?

- Đuổi theo?

Dương Thiên Quân cười nhạt. 

- Không có ý tứ, đuổi theo cũng vô dụng. 

Bỗng nhiên thở dài một tiếng, Dương Thiên Quân ánh mắt nhìn lên bầu trời cao, cơ hồ gương mặt thoáng qua một tia chán nản:

- Vốn trở về đây là để thu phục hắn, đáng tiếc không còn ý nghĩa, đành phải đợi Kim Lang bảng mà thôi. 

Tinh Hồn đối với Dương Thiên Quân là một hạt giống mà hắn rất thèm khát, Tinh Hồn càng biểu hiện cường đại thì Dương Thiên Quân càng muốn hắn thần phục dưới chân mình hơn. 

Trước đây, trước khi đột phá Linh Tiên cảnh, Dương Thiên Quân từng có ý định đột phá một bước Linh Tiên kia liến thu hồi lại tất cả thần cổ mà hắn gieo xuống, bất quá khi thất bại trong cuộc chiến tâm linh với Tinh Hồn, hắn liền từ bỏ ý định đó, đồng thời muốn tiếp tục nuôi và gieo xuống nhiều hơn thần cổ. 

Trăm năm qua, theo thực lực, tu vi càng cao, số lượng thần cổ mà Dương Thiên Quân gieo xuống, con số đã vượt quá một ngàn, đều là những nhân vật thiên phú cao cường, chiến lực vô song. 

Nhưng Dương Thiên Quân cảm thấy vẫn còn chưa đủ, có hai người khiến cho hắn rất mong muốn, một là Dung gia tam công tử Dung Trần, người thứ hai là Tinh Hồn. 

Mục đích trở về Thiên Kiếm tông chính là muốn tham dự Đằng Long Chiến, trên lôi đài sử dụng sức mạnh tuyệt đối để thần phục Tinh Hồn, thế nhưng biến cố xảy ra, Tinh Hồn bỏ chạy khỏi Thiên Kiếm tông, liền theo đó ý định của Dương Thiên Quân cũng đổ bể theo. 

Đằng Long Chiến này, có thể với Thiên Kiếm tông mang ý nghĩa trọng đại, nhưng đối với hắn mà nói thì một chút ý nghĩa cũng chẳng có.

Đằng Long Chiến còn chưa bắt đầu thì kết quả đã ở ngay đằng trước. Phi Lan châu thế hệ thiên tài này, ngoại trừ Tinh Hồn ra, có kẻ nào xứng đáng biến thành đối thủ của hắn?

Một bóng người cũng không có. 

Tất cả đều là sâu kiến cả. 

Nhìn bóng lưng của Dương Thiên Quân, Thượng Quan Lãnh ánh mắt hâm mộ, miệng nuốt vào một ngụm nước bọt.

Trong mắt hắn, cái bóng lưng này không hiểu sao vô cùng vĩ đại, uy thế không gì sáng được. Thậm chí Vô Cực kiếm tiên cũng xa xa không thể so bì. 

Kỳ thực vẫn còn một câu hỏi mà hắn muốn hỏi, rốt cuộc hắn muốn biết hiện tại giữa Tinh Hồn và Dương Thiên Quân, hai người này ai mạnh hơn ai?

******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên ********

Trên bầu trời trong xanh một vài đám mây trắng lượn lờ, gió nhẹ thổi qua khu rừng bạt ngàn hùng vỹ. 

Đột nhiên phía trên cao xuất hiện một đạo lưu quang màu đỏ đang phi hành với tốc độ vô cùng nhanh. 

Đi theo phía sau là một đạo lưu quang khác màu vàng, tốc độ của đạo lưu quang màu đỏ so với đạo lưu quang màu vàng khá chênh lệch, thế nên dần dần đạo lưu quang màu đỏ đang bị bắt kịp. 

Hai đạo lưu quang đang truy đuổi nhau này, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn và Vô Cực kiếm tiên. 

Vốn dĩ với năng lực của Vô Cực kiếm tiên, dù rằng Tinh Hồn triển khai tốc độ đến cực hạn cũng không thể làm khó được lão. Bất quá trước đó bị trọng thương nặng, không chỉ hao tổn tiên nguyên mà bản thân lâm phải nội thương nghiêm trọng. 

Thành ra vết thương đó ảnh hưởng đến tốc độ của lão ta, vì vậy mới vẫn chưa bắt kịp Tinh Hồn phía trước, bất quá việc đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. 

- Tiểu súc sinh, nếu ngươi biết hối cải, bổn tông chủ chỉ phế bỏ ngươi rồi tha cho ngươi một mạng, bằng không để bổn tông chủ bắt được liền khiến ngươi nếm trải cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong. 

Giọng nói lạnh lùng của Vô Cực kiếm tiên truyền vào tai Tinh Hồn, vô cùng âm trầm tràn đầy sát khí. 

- Lão tặc, có muốn nếm trải cảm giác kia một lần nữa không?

Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, muốn hắn buông kiếm đầu hàng, đúng thật là si tâm vọng tưởng. Vô Cực kiếm tiên miệng nói ngon ngọt, như tâm đen như mực, há sẽ buông tha hắn. Không những không nghe theo, Tinh Hồn thậm chí còn đe dọa ngược lại. 

- Hừ, tiểu bối vô tri, ngươi nghĩ bản tông chủ sẽ tin tưởng?

Nhắc đến Âm Minh Trảm, Vô Cực kiếm tiên đến giờ sợ hãi vẫn chưa hết, một khắc nguy cơ sinh tử ngập đầu, nếu chẳng phải bản thân quyết đoán, có lẽ bây giờ đến cả thi thể cũng chẳng còn. 

Bất quá, Vô Cực kiếm tiên không tin Tinh Hồn có bản lĩnh một lần nữa triển khai Âm Minh Trảm, tuyệt chiêu đó cường đại như vậy, há có thể tùy tiện sử dụng? Thế nhưng Vô Cực kiếm tiên không hề biết rằng, đích thực Tinh Hồn có bản lĩnh đó.