Tinh thần chấn động mãnh liệt, phảng phất như bị một ngọn núi khổng lồ va thẳng vào đầu, cảm giác đau đớn từ sâu thẳm linh hồn, thiếu điều khiến cho tinh thần người ta tan vỡ.
Tinh Hồn rùng mình, hai mắt chậm rãi mở ra. Bất hắn phát hiện, lúc này thần thức của hắn không còn ở trong huyễn cảnh Thần Thiết môn kịch chiến với Ma Kiếm Lang, chỉ thấy xung quanh là bóng tối vô hạn, không khí im lặng và tịch đến đáng sợ.
Thứ ánh sáng duy nhất không biết xuất phát từ phương nào chiếu thẳng xuống, để trong bóng tối tưởng chừng như vĩnh hằng, Tinh Hồn liền trở thành độc nhất.
Tâm trạng của hắn lúc này không hoảng sợ, mặc dù đối diện với hắc ám lạnh lùng như vô cùng vô tận, nội tâm vẫn tĩnh lặng như mặt nước, không hề có chút gợn sóng nào xuất hiện.
Rồi sau đó, từ trong bóng tối vĩnh hằng bất chợt bước ra một bóng người. Ánh mắt Tinh Hồn nhìn theo phương hướng bóng người kia xuất hiện.
Chỉ thấy mỗi một bước chân của hắn đều tạo thành một loại sóng gợn kỳ dị, bên trong ẩn chứa quy tắc nào đó, nhìn liền cảm thụ được sự phi phàm.
Bóng người vừa mới xuất hiện, Tinh Hồn không nhìn rõ được dung mạo, nhưng có thể cảm giác rằng, y còn rất trẻ tuổi. Hắc bào thuần túy không gió tự bay, trên người tản mát một luồng ngạo khí, phảng phất ngọc thụ lâm phong, phong hoa tuyệt đại, tựa như thiếu niên đế vương, bá khí mạnh mẽ, dù cường như Dương Thiên Quân luận khí chất cũng khó lòng so được với người này.
Nhìn bóng người này rất quen thuộc, tuy không nhìn rõ ra được rốt cuộc dung mạo của y ra sao, nhưng đôi mắt màu tím bao quát tinh không vô tận, một cái liếc nhìn như thâu hồn vạn pháp, lạnh lùng ngắm nhìn chúng sinh kia tuyệt đối không thể lẫn vào đâu được. Y chính là Ma Kiếm Lang – thiên hạ đệ nhất chiến thần.
Không nghĩ đến, vận dụng thần thức để tìm kiếm cơ duyên, khiến cho thực lực thêm một tầng đột phá, vậy mà lại gặp được kiếm giả trong truyền thuyết. Dù tâm tính trầm ổn, tĩnh lặng như mặt gương, Tinh Hồn trong lòng vẫn không thể không dấy lên một cơn rung động.
Đối diện với Ma Kiếm Lang, không, chính xác hơn là ý niệm của y lưu lại đây từ trăm vạn năm trước, thời điểm y vẫn còn trẻ, vậy mà Tinh Hồn vẫn cảm thấy vô vàn áp lực.
Thật mạnh mẽ, bá khí.
Không hổ là Ma Kiếm Lang, đệ nhất chiến thần trong truyền thuyết.
Bất quá, Tinh Hồn nội tâm cũng hơi nghi hoặc, làm thế nào mà mình lại đi được đến nước này, có thể đường đường chính chính nhìn thấy được Ma Kiếm Lang một cách trực tiếp, dù rằng, cho đến bây giờ vẫn không nhìn rõ được dung mạo của y trông như thế nào.
Tinh Hồn đứng thẳng người dậy, chiến ý mãnh liệt dâng trào, thần niệm khẽ động, cổ kiếm Đồ Lục trong hư vô xuất hiện, hơi kỳ lạ một chút, nhưng nơi đây quả thực Tinh Hồn có khả năng tùy tâm sở dục.
Đối diện với đệ nhất chiến thần, dĩ nhiên lại muốn chiến một trận. Cho dù thất bại, tuyệt đối thu lại lợi ích không nhỏ. Vì vậy… chiến.
Nhưng, hắn chiến là một chuyện, còn Ma Kiếm Lang chiến hay không lại là một chuyện khác.
Khi Tinh Hồn vừa mới nắm lấy cổ kiếm Đồ Lục tự thân triệu hoán ra, đột nhiên Ma Kiếm Lang tả thủ nâng lên, một loại sức mạnh vô hình nào đó tự nhiên xuất hiện bao trùm lấy thân thể Tinh Hồn lại.
Luồng sức mạnh vô hình này đột ngột trùm xuống không chút báo trước, mà cho dù có báo trước đi chăng nữa, Tinh Hồn vô phép tránh né.
Thân thể của hắn đông cứng lại, không thể cử động, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Ma Kiếm Lang ánh mắt lạnh lùng nhìn, đôi môi đột nhiên cử động:
“Quá yếu!”
Thanh âm không lớn, nhưng đủ để cho Tinh Hồn nghe thấy. Ngữ điệu bình thường, nhưng ngập tràn sự thất vọng, khinh bỉ. Không hiểu sau khi nghe thấy nhận xét, Tinh Hồn trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhưng dù là vậy, hắn cũng vô pháp phản ứng, bởi toàn thân đã bị đối phương vô hình khống chế.
Rồi đột nhiên, trong đôi tử mục ẩn chứa vô tận tinh không bắn ra một đạo tử quang, phản phất ẩn chứa một sự kiệt ngạo hướng thẳng đến mi tâm Tinh Hồn.
“Sẽ còn gặp lại, Thiên Đạo.”
Giọng nói lãnh đạm nhưng kiệt ngạo, tựa như một cái mệnh lệnh của chân mệnh thiên tử với một gã phàm nhân vậy.
Căn bản không để cho Tinh Hồn phản hồi lại bất cứ điều gì. Tinh Hồn không rõ dụng ý của Ma Kiếm Lang là gì, thời khắc này hắn vận dụng hết sức mạnh muốn phá vỡ đi sức mạnh vô hình đang quấn lấy thân, đáng tiếc, hắn không có bản lãnh đó.
Hư không vô tận như một tôn quái vật chỉ chờ đợi thời khắc ánh sáng bảo vệ Tinh Hồn biết mất, ngay lập tức xông đến ngặm nhấm lấy thần niệm, một lần nữa để nơi này chiềm đắm trong hắc ám vô biên.
Ầm…
Tinh thần một lần nữa chấn động mãnh liệt, như bị một cái búa khổng lồ đập thẳng vào đầu. Từ trong vô thức, Tinh Hồn giật mình tỉnh lại.
Cơ thể ướt đẫm mồ hôi lạnh, hơi thở gấp gáp hỗn loạn, đôi mắt vẫn chưa thôi tán đi sự khiếp đảm, phản phất vừa gặp phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Đứng bên cạnh, Dương Thiên Quân chẳng biết từ lúc nào đã hồi tỉnh. Trên gương mặt anh tuấn hiện lên một vẻ khó coi.
Hắn thức tỉnh so với Tinh Hồn sớm hơn, lại bản thân lâm phải phản phệ nghiêm trọng, suýt chút nữa khiến tu vi sụt giảm, cũng may là bản lãnh phi phàm, vậy nên mới có thể chống đỡ được cắn trả.
Sau khi hồi tỉnh, không ngờ rằng Tinh Hồn vẫn đang trong trạng thái minh ngộ.
Bản thân là tuyệt thế thiên tài, rốt cuộc đánh cược lại thua dưới tay Tinh Hồn, tâm trạng khó chịu, dĩ nhiên có thể lí giải.
Bất quá, Dương Thiên Quân là người có phong độ, tuy thua nhưng không hề chơi xấu, nhân lúc Tinh Hồn không phòng bị mà hạ sát thủ.
“Cư nhiên lại bại, nhưng không sao, chỉ là một tiểu so đấu!” Dương Thiên Quân mau chóng lấy lại tinh thần, sau đó nhìn Tinh Hồn nói:
- Phản hồi tông môn, ngươi liền có thể tiến vào Vân Vụ Linh Tuyền.
Thanh âm lãnh đạm, phản phất không mấy bận tâm đến việc mình vừa mới bại trận.
- Tốt, như vậy sau này hẹn gặp.
Tinh Hồn vừa đứng dậy, vừa bắt lấy Tiểu Ứng Long đang ngồi kế hắn không xa, đem nó đặt lên vai rồi đứng dậy, vừa nhìn Dương Thiên Quân đáp một câu, rồi cuối cùng xoay người rời đi.
Hắn đã có được những thứ mình mong muốn, vậy nên, không cần biết tại phế tích này còn bao nhiêu kỳ ngộ, tất cả đều không quan trọng nữa.
Nhìn bước chân hơi có phần khập khễnh, cơ hồ trong trạng thái minh ngộ đã bị trọng thương, Dương Thiên Quân nhếch mép cười.
Thượng Quan Lãnh ánh mắt cũng nhìn Tinh Hồn rời đi, bất giác nói:
- Hình như có gì đó khác thường, nhưng không nhìn ra được. Dương sư huynh, huynh thấy thế nào?
- Có lẽ tìm được kỳ ngộ. Bất quá, như vậy càng thêm thú vị.
Vừa nói, Dương Thiên Quân vừa cười một cách đầy ẩn ý. Có lẽ, tham ngộ đạo kiếm mà Ma Kiếm Lang lưu lại từ hàng trăm vạn năm trước, đối với Tinh Hồn, và cả Dương Thiên Quân, như thế đã là quá đủ.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Không gian tĩnh lặng bao trùm phế tích. Tinh Hồn thân người lặng lẽ hiện ra, tùy tiện lựa chọn một góc phế tích, bày ra một vài cấm chế để phòng hộ, Tiểu Ứng Long thì tùy tiện để nó muốn làm gì đó thì làm, còn hắn bắt đầu bế quan tu luyện.
Trải qua một phen đối diện với đệ nhất chiến thần trong truyền thuyết, Tinh Hồn thu lại được rất nhiều lợi ích to lớn.
Khi hắn trông thấy Ma Kiếm Lang nhất kiếm lăng thiên, hắn cơ hồ rơi vào trạng thái minh ngộ, một kiếm đơn giản nhưng uy lực mạnh mẽ, đủ giúp cho Tinh Hồn đối với kiếm đạo càng thêm lý giải.
Nhưng quan trọng nhất chính là lúc hắn lạc vào bóng đêm vĩnh hằng, được chân chính nhìn mặt Ma Kiếm Lang, lúc mà Ma Kiếm Lang đôi tử mục bắn ra đạo tử quang dung nhập vào mi tâm, trong cơ thể hắn sinh ra một biến đổi vô cùng to lớn.
Do Dương Thiên Quân ở gần đó, Tinh Hồn mới mạnh mẽ gắt gao áp chế xuống, bây giờ thì có thể thoải mái được rồi.
Tinh thần thả lỏng, đột nhiên cơ thể Tinh Hồn xuất hiện một tầng tử quang bao trùm, nhìn ẩn ẩn có chút quỷ dị.
Chỉ một đạo năng lượng, nhưng ngay lập tức khiến cho cơ thể hắn dấy lên một trận phong ba. Một cỗ năng lượng khổng lồ màu tím ngập tràn khắp cơ thể, Tinh Hồn vội vận chuyển pháp quyết, dẫn động luyện hóa cỗ năng lượng phi phàm này.
Giống như những đầu tử long, cỗ năng lượng khổng lồ này tự động vận hành khắp ngõ ngách bên trong thân thể, mỗi nơi đi qua lại khiến cho thân thể của hắn không ngừng được cải tạo.
Ngấm vào từng khối thịt, không ngừng cải tạo, biến hóa trở nên mạnh mẽ cứng cáp.
“Hư Không Chiến Thể đệ nhị tầng luyện nhục.”
Không ngờ, cỗ năng lượng kia liền khiến cho Hư Không Chiến Thể bấy lâu nay luôn trì trệ phát sinh biến hóa, trực tiếp đột phá lên tầng thứ hai luyện nhục.
Bỗng nhiên Tinh Hồn ngửa đầu gầm lớn một tiếng, thanh âm kinh đào lãng hải không ngừng truyền ra xung quanh, bên trong âm thanh uy thế vô cùng vô tận, chẳng khác gì tiếng gầm của một đầu hoang cổ mãnh long.
Không gian xung quanh ầm ầm chấn động, cát bụi thổi ngập trời, vô số tường đá bị ba động chấn nát, đánh thành một mảnh bình địa.
- Cha mẹ ơi trời sập.
Tiểu Ứng Long đang nằm ngủ ngon thì mặt đất bất thình lình chấn động, không gian sụp đổ xuống, thiếu chút nữa đã đè bẹp nó xuống. Nó giật mình hoảng sợ, cơ hồ phong thái uy phong lẫm liệt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một bộ dáng sợ chết, bần hàn đến thảm thương.
Sau khi thấy không còn biến cố gì nữa, Tiểu Ứng Long mới từ trong đống đổ nát bò dậy, cả người bụi bẩm lấm lem. Nhìn vào chẳng còn ai nhận ra rằng đây chính là viễn cổ ứng long tôn quý trong truyền thuyết, thật đúng là làm mất mặt cả dòng họ tổ tiên nhà nó.
- Hù chết bổn long rồi. Hừ, chắc lại là tên tiểu quỷ kia chứ không ai vô đây, kỳ này chết với long gia gia.
Tiểu Ứng Long đôi mắt hình viên đạn, gương mặt trầm xuống, miệng nở nụ cười âm tà khiến cho hàm răng sữa lóe sáng, trông thái độ như đang muốn giết người.