Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 36: Hoằng Khương và Tang Tương
Trong lúc hai người họ nói chuyện thì ở dưới lôi đài, trận đấu đã phân được thắng bại. Trọng tài sau khi công bố người thắng thì liền hô lớn tên của hai người tiếp theo.
- U Đô bộ lạc Tang Tương đấu với Mộ Lan bộ lạc Hoằng Khương.
Bởi vì danh sách các cặp đấu không được trọng tài công bố từ trước, thế nên chẳng ai biết đối thủ mình mạnh yếu như thế nào cả. Vì vậy nên bắt buộc ai nấy đều phải điều chỉnh bản thân trong trạng thái tốt nhất có thể.
Trái với những người khác, Tang Tương trông rất vô tư, ngồi một chỗ thưởng thức món kẹo ngọt yêu thích của mình, đáng yêu vô cùng. Ai nhìn thấy đều ghi tạc trong lòng.
Tuy nhiên khi nghe đến hai chữ Hoằng Khương thì từ trong đôi mắt đẹp của nàng lóe lên một tia hàn mang, tuy vẫn đáng yêu xinh đẹp vạn phần, thế nhưng gương mặt đã trở nên nghiêm túc.
Còn Hoằng Khương, hắn có chút bất ngờ bởi vì gặp đối thủ là U Đô bộ lạc hơi sớm. Nhưng cũng chỉ là chút bất ngờ mà thôi.
Chỉ thấy khóe miệng hắn nở nụ cười lạnh lẽo, gương mặt âm trầm rực lên một tia bất thiện.
- Không ngờ sớm như vậy đã gặp ngươi. Hắc hắc…
Hoằng Khương cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy, bước lên Đại Đấu Trường một cách rất tự tin.
Tộc nhân Mộ Lan bộ lạc – Vưu Thành khóe miệng nở nụ cười âm lãnh, nhìn Tang Tương đang chậm rãi bước đi giống như đang nhìn một xác chết.
Hầu Quân Lâu từ trước đến giờ chỉ có một trận duy nhất khiến hắn phải mở mắt quan sát, đó chính là trận đấu giữa Cổ Thái và Phó Điền mà thôi, còn những trận đấu khác hắn chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần. Chỉ ngồi im một chỗ lặng lẽ tu luyện mà thôi.
Nhưng khi trọng tài gọi tên hai người này, Hầu Quân Lâu như bừng tỉnh, mở mắt ra, tâm thần tập trung lên Đại Đấu Trường.
Sở dĩ hắn chú ý đến trận đấu này là bởi vì tại khảo hạch tại Thường Sơn, biểu hiện của Hoằng Khương và Tang Tương đều không tồi. Tuy nhiên, nếu đơn giản như vậy thì sẽ không hấp dẫn hắn rồi.
Hầu Quân Lâu là người mang thể chất biến dị trời ban, đối với những người mang thể chất đặc thù như hắn có một loại cảm ứng nhất định. Mà Tang Tương chính là người mang đến cho hắn loại cảm ứng này. Trong nội tâm hắn luôn xuất hiện một dự cảm, cô gái tên Tang Tương này thực lực mạnh mẽ hơn so với bề ngoài thể hiện.
Lại nói đến Hoằng Khương. Trong ấn tượng của Hầu Quân Lâu, gã Hoằng Khương này rất âm độc. Rất có thể trong trận chiến này, hắn sẽ giở thủ đoạn đê tiện nào đó.
Cuối cùng, đây là hai đại diện của U Đô bộ lạc và Mộ Lan bộ lạc, hai kẻ thù truyền kiếp của nhau.
Một trận quyết đấu hấp dẫn như thế này, làm sao không khiến cho người ta ngứa ngáy trong lòng được.
Kha Thiên Lạc đứng ở một góc, khoanh hai tay dựa vào vách tường, trên miệng ngặm một lá cây chẳng biết lấy ra từ đâu. Tuy nhiên, thái độ của hắn chẳng có chút nào gọi là bất cần đời cả.
Thay vào đó là một sự nghiêm túc hiếm thấy.
Chẳng hiểu sao trong lòng hắn xuất hiện một loại dự cảm không ổn. Ánh mắt nhìn vóc dáng nhỏ nhắn yêu kiều đang chậm rãi cất bước mà lo lắng không thôi.
Ngay khi trọng tài hô lớn tên hai người này, cuộc trò chuyện giữa A Công và Ti Mệnh đã hoàn toàn chấm dứt. A Công thì rơi vào trầm tư, gương mặt già nua tang thương thoáng qua một nét trí tuệ. Chỉ thấy ông giơ bàn tay gần gò đầy gân guốc của mình lên và bấm độn, tựa hồ đang suy tính gì đó.
Ti Mệnh thì tâm tư toàn bộ đã đặt lên người Tang Tương, vậy nên hoàn toàn không chú ý đến hành động kỳ lạ của A Công. Giống với Kha Thiên Lạc, trong lòng hắn không hiểu sao cũng tràn đầy sự lo lắng.
Lần trước sau khi trở về, Kha Thiên Lạc đã kể cho hắn nghe bản lãnh của gã Hoằng Khương kia. Hoằng Khương tu vi Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy, mà Tang Tương thì tu vi chỉ có Dẫn Huyết cảnh tầng thứ sáu. Chênh lệch tuy chỉ có một tiểu giới, nhưng sự khác biệt bên trong hoàn toàn không nhỏ chút nào.
Hai tay hắn siết chặt lại, những ngón tay báu vào da thịt từ lúc nào không biết, đôi mắt sáng lấp lánh in lên gương mặt xinh đẹp khả ái kia, nỗi lo lắng ngày một càng lớn hơn.
Tang Tương đứng trên Đại Đấu Trường, những cơn gió vô tình lướt qua khiến mái tóc đen bóng bay tung tăng phiêu đãng, hồng y cũng theo chiều gió mà đung đưa. Ánh sáng mặt trời phảng chiếu lên gương mặt tuyệt trần, đôi mắt như phượng, miệng trái tim nhỏ nhắn, làn da tựa như bông tuyết, dáng người đang trong thời kỳ phát dục, khí chất hoang dã tự nhiên toát ra từ người nàng, phối hợp lại tạo thành một bức tranh hoàn hảo khiến cho người ta rung động tâm thần.
Trên tay nàng vẫn cầm cây kẹo ngọt, tuy nhiên không phải do nàng cố ý cầm lên, mà là bởi vì tinh thần tập trung cao độ, hoàn toàn quên mất cây kẹo yêu thích đang bị nàng lôi theo.
Hoằng Khương đối với bức tranh tuyệt đẹp này tuy có chút hơi ngẩn ngơ, tuy nhiên ngay lập tức thay vào đó là một tia ô dâm độc địa.
“Ngày trước không phát hiện, thì ra tiểu nha đầu này lại là một mỹ nhân. Hắc hắc, đợi sau khi đại kế của A Công thành công, ta nhất định phải chiếm đoạt tiểu nha đầu này, hảo hảo chăm sóc cô ta. Hắc hắc…”
Nụ cười âm tà xuất hiện trên gương mặt khôi ngô, tuy đã ẩn giấu rất kỹ, thế nhưng nhìn cách nào cũng cảm thấy bất thiện cả.
- Hai ngươi có thể bắt đầu.
Vị trọng tài sau khi thấy cả ổn định vị trí của mình thì liền cho bắt đầu, còn bản thân thì đứng từ xa quan sát trận chiến, một khi xuất hiện biến cố thì lập tức xuất thủ.
Hoằng Khương nhìn chằm chằm, ánh mắt như dán chặt lên người Tang Tương, cười lạnh nói:
- Tiểu nha đầu, không nghĩ đến lại tái ngộ ngươi sớm như vậy.
Tang Tương hừ lạnh một tiếng, đanh đá đáp:
- Lần trước ngươi may mắn bỏ trốn, lần này bản cô nương phải bẻ gãy chân ngươi thì mới hả giận.
Giọng điệu đanh thép hoang dã không chút giấu diếm, lọt vào tay Hoằng Khương khiến cho hắn nội tâm lạnh lẽo.
- Nếu không phải Hầu Quân Lâu đột nhiên ra mặt, ngươi nghĩ lúc đó ngươi có thể thoát khỏi quỷ trảo của ta?
- Nói phét không biết ngượng mồm.
- Hắc hắc, miệng lưỡi thật chua ngoa. Để ta xem, thực lực của ngươi có giỏi bằng cái miệng của ngươi hay không.
Hoằng Khương bề ngoài thong dong tiêu dái, tỏ ra kiêu ngạo, không đặt nàng vào trong mắt. Thế nhưng thực tế, từ khi biết được đối thủ của mình là nàng, hắn chưa một khắc nào tỏ ra khinh thường, sơ hở cả.
Nhìn bề ngoài, Tang Tương đúng là thua hắn một tiểu cảnh giới thật. Tuy nhiên, hắn được Man công bồi dưỡng từ nhỏ, cảm giác mẫn cảm với cao thủ rất không tồi, trực giác mach bảo cho hắn biết, Tang Tương là một đối thủ rất mạnh. Thậm chí so với Kha Thiên Lạc còn muốn khó đối phó hơn.
Có điều, hắn không tin với thực lực cùng thủ đoạn của mình lại không thể đối phó một con nhãi ranh.
Tiên hạ thủ vi cường.
Hắn vừa mới nói xong là lập tức ra tay không chút lưu tình. Bàn tay hóa thành quỷ trảo, lực lượng huyết mạch trong cơ thể luẩn chuyển, cả thân thể hắn hướng về phía trước với tốc độ rất nhanh, giống như xé gió mà đi vậy. Quỷ trảo đánh tới, hướng vào vị trí hiểm độc mà công kích.
Đùng một tiếng, một tiếng ma sát khó chịu vang lên, chỉ thấy Hoằng Khương đã đánh vào hư không, trên mặt đất lưu lại một đường rãnh nhỏ ghê rợn.
Đòn tấn công của hắn cực nhanh và rất bất ngờ, tuy nhiên, Tang Tương lúc nào cũng trong trạng thái phòng bị cả. Nháy mắt đã nhún người, nhẹ nhàng thoát khỏi công kích bất ngờ.
- Đê tiện.
Trong không gian truyền đến một câu chửi mắng, kèm theo đó là một cái bóng đen bắn thẳng về phía Hoằng Khương.
- Trò vặt. Xéo cho ta.
Hoằng Khương không thèm tránh né mà vận lực một cái, lực xung kích từ trong cơ thể tản mát ra, hình thành một tầng khí tức bảo hộ xung quanh.
Vật kia vừa chạm phải tầng khí bảo hộ này thì lập tức vỡ vụn, bay tán loạn xung quanh.
Mà cái thứ đồ bị Tang Tương ném tới kia thì ra chính là cây kẹo ngọt mà nàng mang theo, chẳng ngờ cũng có chút hữu dụng.
- Thích đồ ngọt à. Vậy để ta tặng cho ngươi một ít nhé.
- Bản công nương không thích được người khác tặng quà. Nhất là mấy tên bỉ ổi vô liêm sỉ như ngươi.
Thanh âm đanh đá truyền tới, kèm theo đó là một tiếng rít gió kéo dài.
Hoằng Khương gương mặt biến đổi, hai tay lập tức đan chéo lại chắn ngay trước người.
Ngay lập tức, một bóng người nhỏ nhắn hiện ra ngay trước mắt hắn. Chính là Tang Tương. Đôi mắt của nàng hệt như một con thú hoang, hoàn toàn trái ngược với nét xinh đẹp của nàng. Một quyền đấm thẳng tới, tầng khí tức chắn xung quanh vang lên tiếng đổ nát.
Đùng một tiếng, thân thể của Hoằng Khương bị đẩy lùi về phía sau mười mấy mét mới có thể ổn định lại.
Hai tay đan chéo trước người đã thả xuông, gương mặt âm trầm đáng sợ. Hắn liếc hai cẳng tay còn đang run run, rồi lại liếc nhìn Tang Tương. Từ hai cánh tay truyền đến một cơn tê trong chốc lát.
“Nha đầu này là quái vật gì vậy. Lực lượng một đấm kia lại có thể kinh khủng đến vậy.”